Tôi choàng tỉnh sau một giấc mộng dài. Một giấc mộng chứa kí ức của năm đau thương và mất mát. Một giấc mộng khiến tôi vỡ lẽ nhận ra bản thân đã luôn bị chính mình thao túng sắp đặt thế nào. 
Dư hồn, không, đúng hơn là tôi của tương lai sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ của bản thân thì lập tức tan biến, hóa thành một giọt lệ đọng nơi khóe mắt tôi. 
Giọt lệ cũng là lời gửi gắm, phó mặc tôi, kì vọng có thể thay đổi tương lai và một viễn cảnh tốt đẹp hơn sẽ tới. 
Người đầu tiên chào đón tôi sau một giấc mộng dài không phải Tử Huyên mà là Thượng Quan Viễn. Ông nhìn tôi đăm chiêu với sự thâm trầm. 
Tôi cá là ông nhận ra rồi. Việc dư hồn đó là tôi và tôi đã đảo nghịch thời gian để thay đổi quá khứ. 
Ây là bởi khi dư hồn rời đi, cũng là lúc linh lực bên trong nó hoàn toàn được giải phóng, trở về với chủ nhân của mình. Giúp tôi lên tới tu vi ngũ đẳng. 
Ông chỉ nhắc nhở tôi: 
"Đảo ngược thời gian là cấm thuật. Người sử dụng cấm thuật chưa bao giờ nhận lại kết quả tốt đẹp. Ngươi nên cẩn trọng những điều bất trắc có thể xảy đến trong tương lai." 
Điều này Trường An cũng từng nói với tôi trước khi tôi đảo ngược thời gian. 
Tôi đã từng chịu nỗi đau mất cha, nhà tan cửa nát, người thương cũng chẳng còn, vậy thì còn thứ gì đáng sợ hơn đe dọa tôi được chứ. Chẳng gì có thể tồi tệ hơn tương lai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3742485/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.