Thế giới nơi không tồn tại hệ thống, đã có một người chỉ toàn tâm toàn ý dồn sức để đẩy hai người Khiết Vân và
Cẩm Hy bên nhau, quên mất rằng nàng cũng có trái tim, quên mất rằng cũng có người để mắt đến nàng.
Trái tim đó vẫn luôn bị ràng buộc bởi sự cố hữu, cố chấp của riêng nó, mặc nhận rằng nó luôn cô đơn và sẽ không phải lòng ai khác.
Trái tim đó chưa từng coi người kề bên nó là một đối tượng có thể yêu đương, không hề nghĩ hắn sẽ thích mình. Vì vậy nó đã mặc nhận cho rằng mình không có tình cảm với hắn.
Tuyết Nhi từ chối. Nàng không nói ra lời, chỉ là một đôi mắt buồn và cúi gằm đầu xuống tỏ rõ sự rối bời.
Người đối diện xoa đầu nàng, đặt vào tay nàng hai chiếc bánh hạt dẻ, cũng không hối thúc nàng đưa câu trả lời cho hắn.
Không lâu sau hội Viên Nguyệt năm đó, họ nhận sự gửi gắm của Úy Trì chưởng môn, đi tới nơi ở của Thượng Quan Viễn, tìm câu trả lời về phong ấn bên trong Cẩm Hy.
Ở đó, khi trải qua kết giới thử thách về nỗi sợ, Tử Huyên nhận thấy Tuyết Nhi biết về quá khứ của hắn. Nàng che mắt hắn và biết đứa nhóc ba tuổi đó chính là Tử Huyên ngày nào.
Hắn chắc chắn không đời nào phụ thân nàng sẽ đem chuyện quá khứ của hắn kể cho con. Khi thắc mắc, Tử Huyên đã nhận được câu trả lời đầy chấn động.
"Ta không phải Úy Trì Tuyết Nhi."
Nàng không kể hắn về quá khứ của nàng. Nàng chỉ đơn thuần nói nàng không thuộc về thế giới này và luôn tìm cách để trở về thời đại của mình.
Hắn đã thực sự sốc và ngỡ ngàng đến nỗi không thể nói được thêm bất kì lời nào. Chỉ nhìn nàng với một vẻ bàng hoàng và đau xót.
Còn Tuyết Nhi, nàng cúi gằm đầu, nhìn xuống mũi giày không dám đối diện với hắn.
Đó như thể lời khẳng định chắc chắn từ biệt của nàng. Nàng biết mình thật tàn nhẫn với hắn, người thương nàng da diết.
Họ đã có một năm đồng hành, đã có một năm gặp gỡ, vậy mà lại không thể khiến trái tim của gió đông mở lòng, chấp nhận tình cảm từ lâu đã nảy nở trong mình.
Đến khi gió đông biết mình phải lòng nắng hạ, cũng là lúc mây đen kéo đến, đem theo những bi kịch đổ dồn lên sợi tơ hồng mỏng manh đang dần được gỡ rối.
Như đã được tiên đoán từ trước, Tử Huyên bị đổ tội đã hạ độc Úy Trì chưởng môn ngay sau khi trở về từ Lai Vũ cốc.
Chàng thiếu niên trẻ tội nghiệp đó đã tìm được cách thoát thân.
Nhưng trong giây phút cuối đời của chưởng môn, ông đã gửi gắm tới hắn, nói với hắn Tuyết Nhi là một bán quỷ, đừng để Giả Ý Trang đả động đến nàng.
Ông không hề hay biết tình cảnh rối ren hiện tại của hắn. Người cha mệnh khổ giờ khắc sắp rời xa cõi trần chỉ có thể nghĩ đến con gái mình mà không bận tâm được đến ai khác.
Vậy là hắn cùng ông chôn vùi bí mật đó xuống vực thẳm. Vốn đã thoát được, Tử Huyên can tâm tình nguyện trở lại nơi ngục tối và làm thế thân cho nàng.
Hắn chấp nhận trở thành một phần của Ma Tôn, điều mà hắn luôn căm ghét. Để rồi sức mạnh khủng khiếp đó lấn át tâm trí hắn, khiến hắn giết đi người huynh đệ chí cốt của mình.
Lưỡi kiếm của Tử Huyên dừng lại trong khoảnh khắc suýt chút nữa nó sẽ đoạt đi sinh mệnh người hắn yêu. Hắn tự kết liễu mình để ngăn con quỷ trong hắn đả động đến nàng.
Cơn mưa xối xả đổ xuống mảnh đất vốn luôn yên bình thanh tịnh này. Tuyết Nhi đỡ lấy hắn, vội vã bịt lại miệng vết thương trong bất lực. Máu chảy ra đẫm áo hắn, len qua từng kẽ tay nàng, hòa vào nước mưa.
Nàng lắc đầu nguầy nguậy và mếu máo khóc như một đứa trẻ.
Chỉ khi mất đi, người ta mới chịu nhìn lại và thừa nhận bao điều tốt đẹp của quá khứ đối phương để lại. Chỉ khi mất đi, người ta mới biết mình đã bỏ lỡ nhiều điều thế nào.
Giờ khắc đó, trái tim nàng mới vỡ lẽ nhận ra cả bầu trời của nàng tồn tại nơi hắn.
Nàng cố níu kéo nắng hạ, nhưng mưa không dứt, mây không tan, làm sao có thể chạm đến ánh dương?
Nàng gào khóc trong tuyệt vọng cùng tận. Còn hắn lại chỉ chầm chậm đưa đôi tay gầy guộc lạnh lẽo đó khẽ chạm vào gương mặt nàng:
"Ngốc, nàng khóc xấu lắm", giọng hắn thều thào đến nước đèn tắt dầu cạn.
Đó là Tử Huyên duy nhất của đời nàng, đó là sợi chỉ đỏ mà nàng vô tình để tuột mất, là người mà phải đến giờ khắc tử biệt, Tuyết Nhi mới nhận ra hắn quan trọng thế nào với nàng.
Cớ gì nàng lại dùng mác phản diện để áp đặt cho hắn, để rồi lại vẩn vơ nghĩ tình cảm của hắn là không thật lòng?
Cớ gì nàng lại tàn nhẫn với người yêu thương nàng như thế...
Không ai dạy nàng trân trọng mình và những người xung quanh. Cũng chẳng ai bảo nàng thế giới này nhiều người như thế, rồi sẽ có ngày có một tên ngốc quái đản tìm đến con bé lì lợm nàng và yêu thương.
Máu tươi cứ thể chảy ra từ mũi, mắt, miệng hắn, báo hiệu thời gian cạn dần.
Tử Huyên cười ngây dại, trong mắt hắn chỉ đang thấy nàng tươi cười với mình, tai hắn không còn nghe được tiếng gào khóc thảm thương của người con gái hắn yêu nữa.
"Nếu tình cảm của nàng khiến ta khó xử, hãy tha thứ cho ta. Là ta đã ích kỉ không muốn nàng đi. Xin lỗi nàng.
Xuống dưới kia rồi ta sẽ ép tên khốn hắn thổ lộ với Cẩm Hy khi cô ấy thành tiên, nhanh thôi..."
Nàng khóc nấc lên không thành lời. Còn hắn vẫn cứ xin lỗi nàng:
"Tha thứ cho sự ích kỉ của ta nhé. Nhi, trở về thế giới của nàng cũng đừng quên ta, được không?"
Nàng ôm lấy hắn, dịu mặt mình vào mặt hắn, như đang cuống quýt san sẻ cho hắn hơi ấm của nàng.
Làm sao nàng quên được hắn đây? Nàng biết tìm đâu một người sẽ bao dung nàng như hắn, chứa chấp nàng, đối xử với nàng như cách Tử Huyên đã từng?
Đầu nàng vởn đi vởn lại những khi hắn đối đáp đầy ân cần với nàng. Có thể khi đó lời hắn nói đầy cộc cằn và dối lòng, có thể hắn luôn tìm cách để chọc tức nàng, nhưng đó lại chỉ là cách Tử Huyên vụng về biểu đạt tình yêu và muốn nàng chú ý đến hắn.
Hắn rời đi trong vòng tay nàng. Tuyết Nhi khóc lóc thảm thiết, cầu xin, nhưng lại chẳng thể tìm được bất kì hy vọng nào.
Mưa dần tắt, khi đó Trường An tôn giả từ đâu đi tới, nói cho nàng về thân thế của mình trước khi ông rời đi thành tiên trên đỉnh Cửu Trùng.
Tuyết Nhi cười thống khổ, không do dự bóp nát viên đan chứa linh hồn của quỷ.
Nàng nâng người trong tay mình lên, nhẹ đặt môi mình lên môi hắn, hấp thụ quỷ khí và toàn bộ sức mạnh của hắn, thi triển cổ thuật đảo ngược thời không.
Nàng đã trở về quá khứ, dùng hiện thân của Quỷ Đoạt Phách để giúp dư hồn mình tồn tại như một ấu trùng.
Ngay từ đầu, đã chẳng có Uy Trì Tuyết Nhi nào. Ngay từ đầu, dư hồn đó luôn là Vân Tuyết Nhi, người yêu Tử Huyên da diết, là người đã đến thế giới này để khiến hắn xiêu lòng.
Ngay từ đầu, cũng chẳng có hệ thống nào ở đây.
Là nàng sắp đặt để khiến bản thân phải chú ý đến hắn, cảm nhận từng chút rung động và thay đổi của hắn.
Là nàng sắp đặt để bản thân trong quá khứ khiến mình nhận ra Tử Huyên cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, không phải phản diện cũng chẳng phải kẻ máu lạnh như nàng lầm tưởng.
Là nàng kéo bản thân xa khỏi mục tiêu ban đầu hơn, không dính dáng nhiều đến nam nữ chính, chú ý đến người bên cạnh nàng, khiến bản thân phải thừa nhận rằng mình cũng đã rung động với hắn, yêu và được hồi đáp.
Cũng chính nàng đã thao túng kẻ nọ, để nàng thế chỗ cho Tử Huyên rơi vào miệng Mộc Yêu. Không để Tử Huyên hấp thụ tà khí và trở thành mục tiêu của Giả Y Trang.
Cũng là nàng báo mộng cho cha, để ông đẩy nhóm nàng tới chỗ Thượng Quan Viễn và Trường An sớm hơn một năm. Từng bước đưa Tử Huyên xa khỏi âm mưu của đối phương.
Và ngay từ đầu, đã chẳng có thông số nào đo đạt tình yêu diễn ra bên trong Tử Huyên.
51% gì chứ? Từ đầu, hắn đã toàn tâm toàn ý yêu nàng. Từ khi biết mình rung động, trong lòng nắng hạ cũng chỉ nhung nhớ, hướng đến gió đông.
Và rồi kể cả khi không thể nhớ được bất kì điều gì, Vân Tuyết Nhi vẫn yêu Tử Huyên như thường lệ. Vẫn rung động vì hắn, vẫn sẽ yêu hắn như một định mệnh ngang trái đã được Nguyệt Lão se.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]