🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau câu chuyện của tôi, Tử Huyên cũng bắt đầu phân trần về quá khứ của chàng. Tử Huyên biết từ đầu, chuyện cha tôi là người đã dẫn quân đến thanh toán Giả Văn các.

Chàng bảo tôi không cần áy náy hay mang cảm giác khó xử vì điều ấy.

Chuyện của tiền bối vốn từ đầu đã không liên quan đến tôi. Hơn nữa, đã có lúc chàng biết ơn vì được giải thoát khỏi địa ngục tăm tối ấy.

Cha Tử Huyên không sinh chàng ra để nuôi dưỡng, dạy dỗ đoàng hoàng. Họ coi chàng là một công cụ để phục dịch các mục đích đen tối, méo mó nhân cách.

Nuôi chàng bằng tà khí, biến chàng thành một cơ thể thích hợp để linh hồn không hoàn chỉnh của Ma Tôn có thể trú ngụ.

Tử Huyên đã có một tuổi thơ sống không khác nào một vật thí nghiệm.

Kể từ khi có nhận thức, cậu bé đó đã luôn sống trong đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Quá khứ đó dù không để quá lại nhiều kí ức cho chàng, nhưng tàn dư và hệ lụy của những lần chúng nén tà khí vào người Tử Huyên vẫn còn lại đến tận bây giờ không thể chữa lành.

Mỗi khi đau đớn, Tử Huyên đều sẽ vô thức rơi vào giấc mộng kẹt trong tầng sâu của địa ngục trần gian không lối thoát.

Mỗi năm, mỗi tháng đều đặn, đều sẽ có những cơn đau âm ỉ nhắc nhở chàng thiếu niên không được quên đi những điều Giả Văn các đã làm với chàng

Người duy nhất thực sự thương chàng là người mẹ mệnh khố bị coi như thứ rẻ mạt trong gia đình. Cha Tử Huyên đích thực là một tên cầm thú đã mất đi phần người trong nhân cách.

Sau này, mẹ chàng mất, cũng vì để bảo vệ chàng. Bà là người vô tình bị cuốn vào vòng xoáy chính tà ấy không thể phản kháng.

Người giúp chàng thanh lọc tà khí suốt ba năm ròng từ sau trận thảm sát đẫm máu cũng là cha tôi. Lên sáu tuổi thì cha tôi nhận chàng vào làm đệ tử của Thiên Vân sơn đường đường chính chính.

Nghe chàng kể với sự biết ơn, tôi không nghĩ Tử Huyên trong tiểu thuyết với chàng là một.

Chàng bị hắc hóa sau khi bị Giả Ý Trang bắt. Mụ đã ép chàng chứa chấp phần tà của Ma Tôn sao?

Tôi xoa đầu chàng nói một cách tự hào:

"Không hổ là nam nhân của lão nương. Chàng không tha hóa, rất đáng khen."

Chàng nhướng mày:

"Có thưởng không?"

Tôi cười khanh khách:

"Ghi nợ nhé, xong chuyện lão nương thanh toán đủ cho chàng."

"Được. Ta sẽ trở thành chủ nợ dễ dãi nhất cái giới tu tiên này."

"Ồ, với ta thôi đấy."

"Đương nhiên."

Hôm sau, chúng tôi đến Lai Vũ cốc như kế hoạch ban đầu. Tờ mờ sáng, Tử Huyên cắp nách tôi dễ như xách một đứa trẻ, dịch chuyển cả hai đến nơi kết giới Tịnh Vân sơn.

Chàng đưa tay lên trước, dễ dàng khiến kết giới mở ra một lối đi cho chúng tôi tiến vào. Tôi há hốc mồm ngước nhìn chàng:

"Chàng đã mạnh lên đạt trình độ nào rồi?"



Kết giới này được lập bởi một tay lão luyện trình độ cửu đẳng, muốn thâm nhập dễ dàng kiểu này chỉ có thể là Tử Huyên đã tiến sát nách ông ta.

Chàng cười khinh khỉnh:

"Đủ đế dăn mặt kẻ bắt nạt nàng."

Chợt tiếng của Thượng Quan Viễn vọng lên trên đỉnh đầu chúng tôi:

"Lại là hai đứa ngươi à? Đến đột ngột cũng không biết dạ thưa. Vào đi, lão đang đợi bên trong hậu viện. Nhớ đóng cửa."

Chúng tôi cũng ngoan ngoãn đi theo chỉ dẫn của ông. Tiến vào hậu viện, ông gật đầu nhìn hai đứa:

"Mạnh lên không ít. Là Trường An bảo các ngươi tới?"

Thực tế là sư thúc Lại Vân Trường ra ý kiến này, nhưng người duyệt là Trường An, chúng tôi ngẫm rồi cũng gật đầu đồng nhất.

Thấy ông nhìn tôi nghiêm nghị, cá rằng ông đã loáng thoáng biết chuyện, tôi vào chủ đề chính luôn, kể cho ông từ đầu chí cuối về câu chuyện bán quỷ cũng như thỉnh cầu ông có thể giúp chúng tôi.

Thượng Quan Viễn thoáng trầm tư, ông từ chối:

"Không thể, lão đã không còn nhiều quyền hành trong Ngũ Chỉ Linh như trước nữa."

Ngũ Chỉ Linh chính là nơi diễn ra hội nghị ngũ đại chưởng môn.

"Cũng không thể ra mặt cho ngươi. Lão đã hứa với một người sẽ ở đây trông mộ phần nàng ấy đến giây phút cuối đời."

Nhìn tôi ủ rũ, ông lại nói tiếp, dịu giọng đi:

"Nha đầu, không phải ngươi nói Trường An đã giúp ngươi khám phá phần dư hồn đó sao? Lão cũng làm được, thậm chí có thể giúp ngươi nhìn thấu những viễn cảnh chưa từng được tiết lộ."

Rồi ông lại chỉ về phía Tử Huyên:

"Còn tiểu tử này, lão giúp ngươi đột phá hàng bát, không phải chỉ còn thiếu chút nội lực là được sao? Ngươi cũng nên cẩn trọng, con bé lần trước mang trong mình thiên mệnh, còn ngươi mang thần cách. Chưa biết chừng đó mới là điều chúng thực sự nhắm đến."

Thần cách? Tôi chưa từng nghe nói đến. Nhưng đáng bất ngờ ở đây chính là Tử Huyên sắp lên bát đẳng.

Nghe thôi mà muốn ưỡn lưng tự hào khoe cho cả thế giới ấy là nam nhân của tôi.

Không để tiêu tốn thêm bao nhiêu thời gian, ông nói sẽ dùng một thứ cổ thuật có tên là Thôi Khứ Thức để đưa tôi tiến vào ảo mộng của dư hồn. Giúp tôi trải nghiệm và nhìn được những gì dư hồn đó thấy.

Hiểu theo một cách khác, nó đưa tôi vào quá khứ những gì Úy Trì Tuyết Nhi đã trải qua, không ngắt quãng.

Thời gian ở trong Thôi Khứ Thức và thời gian ở ngoài này không đồng nhất, nếu trong mơ tôi trải qua nhiều năm, thì với thời gian ngoài đây đó cũng chỉ bằng việc đánh một giấc ngủ sâu khoảng hai, ba canh giờ.

"Đó là ưu nhưng cũng là nhược điểm chí mạng. Không tránh khỏi việc gây ra quá tải với trí nhớ và tâm thức ngươi.

Nha đầu, có chắc không?"

Tôi gật đầu lia lịa. Tôi cần biết được mục đích của Giả Ý Trang là gì, ả dùng cách nào để phục sinh Ma Tôn.

Từ đó có sách lược, ngăn chặn kế hoạch của bà ta. Nếu là nhắm đến cái thần cách kia, tôi tuyệt nhiên không thể để Tử Huyên lên tiền tuyến, đối đầu trực diện với ả.



Thượng Quan Viễn để tôi ngả người trên cái chõng tre quen thuộc của ông, dặn tôi:

"Giấc mơ có thể tác động đến cơ thể thực của ngươi, cẩn trọng."

Ông hít một hơi sâu, đặt tay lên trán tôi, dặn dò tôi tỉ mỉ như thể con cháu trong nhà:

"Lão ngoài này sẽ độ cho ngươi một lớp hộ thể để bảo vệ ngươi khỏi tác động trong Thôi Khứ Thức. Đừng tùy tiện động vào gì cả, ngươi không thể thay đổi những sự kiện diễn ra trong đó đâu. Nếu như gặp chuyện có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng, cắn mạnh vào tay, ta sẽ kéo ngươi ra khỏi cổ thuật..."

Lời ông nói nhỏ dần đi, theo đó, là một lớp sương giăng, phủ khắp tầm nhìn của tôi, đưa tôi vào một cõi hư ảo, khám phá lớp sự thật cuối cùng của thiên truyện.

***

Thôi Khứ Thuật, một cổ thuật đã bị quên lãng lần nữa xuất hiện tại thế gian, mở ra giấc mộng kéo dài hai kiếp người...

Giấc mộng thuật lại về một thế giới, nơi đã có một ánh dương làm dịu đi gió đông trên đỉnh Thiên Vân.

Gió đông thình lình xuất hiện. Lúc đến nó mạnh bạo và ngang ngược, chiếm lĩnh toàn bộ hào quang trước kia nắng hạ sở hữu. Lúc đi, chỉ để lại những mảnh sương e ấp, lại lẩn trốn không muốn đối mặt với ban mai.

Gió đông ấy liều lĩnh và đầy can đảm...

"Tử Huyên!!!", Tuyết Nhi hét lên đem theo sự sợ hãi.

Nàng vội về tới bắt lấy Tử Huyên, người đang trong đà rơi xuống miệng Mộc Yêu.

Ở viễn cảnh đó, không có tên đệ tử người tròn trịa cố tình đẩy nàng vào bụng yêu quái. Tử Huyên thế chỗ cho nàng.

Hắn bị đại yêu nuốt xuống bụng. Mộc Yêu to cơ hồ bằng ba cái cột đình và tòa tháp chín tầng cộng lại. Nó xuất hiện che phủ mây xanh và bầu trời, rồi giương mắt nhìn nàng không chớp.

Hơi nó thở ra có màu xanh khói, có mùi như lá trà xanh xay nhuyễn, mắt nó đỏ lừ song dường như sẽ không định tấn công nàng.

Tuyết Nhi thấy nó không động, nàng vội vã tìm cách leo lên mình nó, tìm cách cậy miệng Mộc Yêu gọi tên Tử Huyên nhiều lần. Một đứa trẻ lạc đường đang rối rít tìm mẹ. Một nữ nhân lớn gan chọc giận Mộc Yêu để rồi nó hất nàng bay xa mấy trượng.

Trong bụng yêu quái, Tử Huyên may mắn nhìn thấy Thiên Chỉ Hạc của nàng. Ánh sáng màu hồng toát ra từ nó dịu dàng đến lạ.

Thường ngày, hắn không thích thứ màu sắc diêm dúa như thế. Vậy mà giờ đây nhìn thấy vật lại nhớ người, con hạc bé nhỏ chỉ cho hắn nơi có yêu đan Mộc Yêu, giúp hắn tìm ra đường thoát thân tự cứu mình.

Khi trở ra thấy nàng bầm dập, hắn chỉ thấy buồn cười đến nẫu ruột, câu đầu tiên khi thấy hắn trở ra lại là:

"Huynh có làm sao không?"

Nàng nhìn hắn ngang dọc với đôi mắt đầy lo lắng. Một phế nhân tu tiên như nàng không lo cho mình lại đi hỏi hắn. Hắn lành lặn còn nàng chỗ nào cũng thấy bụi cây găm đầy mình.

Đây có phải nữ nhân trước kia đã từng bắt nạt hắn? Nàng nói thời gian sẽ làm con người thay đổi, thì ra không chỉ đúng với nàng mà có lẽ cả hắn nữa.

Một thời gian nữa lại trôi đi, một tháng, hai tháng, ba tháng, một năm, đã có người thừa nhận mình rung động.

Hội Viên Nguyệt năm thứ hai, Tuyết Nhi sững sờ nhìn nam nhân vốn ghét cay ghét đắng nàng bày cả một thế trận đưa nàng sập bẫy.

Trên một con xuồng chỉ có nàng với hắn, xung quanh không biết có bao nhiêu là hoa đăng, hắn chầm chậm nói với nàng:

"Tuyết Nhi, ta yêu nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.