Tối hôm đó là buổi tối yên ả cuối cùng của chúng tôi. Tôi không ngủ được, thấn thơ ngồi bên ngoài hiên viên ngăm sao. 
Chỗ ở của Trường An tách biệt hoàn toàn với Càn Thiên trang nên tôi ngồi bó gối một cách yên tâm, nhàn hạ. 
Mới mấy canh giờ trước thôi, tôi còn chịu cảnh tay chân bó xiềng. Vậy mà chớp cái, đã chuẩn bị cho một chiến dịch mới đầy căng thẳng của xung đột chính tà. 
Tôi không quá lo sợ cũng chẳng quá phấn khích, chỉ thấy lòng lâng lâng một đợt sóng trào dâng khó tả. Linh tính mách bảo tôi phải quý trọng từng giờ từng phút ở đây. 
Hiện tại, tôi đã không còn muốn trở về thế giới thực như trước. Ở đây tôi nhận được quá nhiều tình thương, tôi đã lỡ lưu luyến nơi này, gửi gắm trái tim mình ở đây. 
Nếu như chỉ là mơ, thì tôi thà đây là một giấc mộng vĩnh hằng không có hồi kết, không muốn tỉnh lại. 
"Làm gì trông buồn vậy?", Tử Huyên từ đâu đi tới, trùm áo cho tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi đăm đăm. 
Đôi mắt ấy giờ khắc này chỉ có hình bóng tôi. Nam nhân này được cái che giấu tâm tư rất kĩ, mới trước đó thôi, không đời nào chàng nhìn tôi với vẻ dịu dàng, nhẹ như cái nắng thu thế này. 
Mới ngày nào, chàng còn trêu tôi học không bằng khỉ đột, lúc nào cũng nhìn tôi với cặp mắt hình viên đạn, ăn nói cộc cằn với tôi. Thoắt cái, giờ đã là nam nhân tùy cho tôi làm càn, là kẻ đã cướp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3742482/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.