🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi tần ngần bước vào căn mật thất, nơi có những người đang chờ đợi một câu trả lời xác đáng từ tôi. Tử Huyên thấy tôi kém sắc, chàng đan chặt tay tôi với tay chàng, đưa tôi dũng khí để có thể thực lòng nói rõ với tất cả mọi người.

Trong căn mật thất đó, Cẩm Hy, Khiết Vân đều đang đứng chờ với vẻ mặt ưu sầu. Góc phòng, Trường An tôn giả đang châm cứu, chữa trị cho cha tôi.

Sư thúc ngồi bên cạnh, vẻ nhăn nhó hiếm thấy giờ đây cũng đã xuất hiện trên gương mặt ông. Sự nghiêm nghị đó đúng là không hợp với ông chút nào.

Thấy tôi, tất cả mọi người đều ngước lên nhìn, có gì đó nhẹ nhõm dần xuất hiện trên đôi mắt họ.

“Ta..., tôi ấp úng.

Chẳng đợi tôi giải thích, Cẩm Hy lao lên, ôm chầm lấy tôi. Giọng cô ngập tràn thương xót:

“Muội chịu khổ rồi."

Khiết Vân đi tới:

"Không cần ép mình đâu Tuyết Nhi, Trường An tôn giả đã nói hết cho chúng ta tường tận mọi chuyện. Việc là bán quý, đó không phải lỗi của muội, đừng giản vặt mình.”

Tôi cười buồn và chầm chậm đáp lấy cái ôm ấm áp từ Cẩm Hy. Nữ chính của tôi, cô ấy vẫn luôn là người dịu dàng thế này. Còn nam chính, hắn vẫn luôn thiện lương, thanh thuần như nắng xuân.

Lại Vân Trường khẽ khịt mũi một cái để không khiến mình trở nên tàng hình trong cuộc trò chuyện, ông tiến tới chỗ đám chúng tôi:

“Hai đứa trở ra an toàn là tốt rồi.”

Tôi trầm ngâm rồi quyết định nói ra tất cả:

“Ngoài ra, còn có chuyện này mọi người chưa biết...

Tôi bắt đầu trần thuật lại đầu đuôi câu chuyện, ngoại trừ việc tôi xuyên không.

Tôi lo nếu cha tôi ở kia có nghe thấy, biết con gái ruột giờ đây chỉ còn là một mảnh dư hồn, ông sẽ không chống đỡ nổi.

Tôi kể. Bắt đầu từ việc làm thế nào Giả Ý Trang nhận ra tôi là bán quỷ, cho đến những gì tôi đã nhìn thấy bên trong giấc mơ.

Tôi nói với họ đó là điềm báo của tương lai. Nói với họ mục tiêu của Giả Ý Trang không dừng lại ở tôi mà còn là sinh mạng của Tử Huyên, là sức mạnh của Cẩm Hy và cái chết đang chờ trực Khiết Vân ở phía trước rồi cả khung cảnh mưa gió máu tanh, tang tóc tại đỉnh Thiên Vân.

Họ đều tin tôi, tin một bán quỷ đã từng che giấu mọi chuyện với họ. Tin một con nhóc mười sáu tuổi tiên đoán tương lai.

Một chuyện tưởng như khó tin đến thế, ấy vậy mà sự tín nhiệm họ trao tôi là tuyệt đối. Hai từ “cảm kích” cũng chẳng đủ để diễn tả tâm trạng tôi lúc này.



Tay tôi vẫn đan chặt với Tử Huyên, chàng ghé tai tôi thầm thì:

“Nàng không chỉ có một mình, phải không?”

Tôi cười tủm tỉm một cách mãn nguyện. Không ngờ có lúc, lời tôi nói ra lại có thể dùng để tự an ủi mình hiệu quả đến vậy.

Sư thúc nhìn tôi trầm ngâm:

“Vậy giờ mục tiêu của địch là hai đứa đúng không?”

Ông thở hắt ra rồi nói tiếp:

“Hiện tại thế khó nghiêng về chúng ta, bây giờ trong ngũ đại chưởng môn, Giả Ý Trang đã thế chỗ cho Thiên Dật, chỉ cần qua mai thôi khi cuộc họp chưởng môn diễn ra, cái Nhi sẽ thành tội nhân của toàn bộ giới tu tiên, chịu cảnh ráo riết truy lùng. Tiềm lực trong tay địch là không thể đong đếm.

Trường An xong việc đi tới chỗ chúng tôi:

“Nếu số lượng không bằng vậy thì đánh địch bằng chất lượng, không phải lứa đệ tử được kì vọng nhất giới tu tiên đều đang ở đây sao? Hàng tứ hàng ngũ đều đủ cả"

Ông hất cằm ra ngoài:

“Á Nhĩ cũng chỉ nhận lệnh từ ta, không có chuyện con bé sẽ đả động đến ai nếu ta không cho phép. Hơn nữa, Càn Thiên trang này sẽ không tham gia hội nghị ngũ đại chưởng môn ngày kia”

“Như thế chính là công khai chống đối, tôn giả, điều đó sẽ tạo bất lợi cho Càn Thiên trang”, Khiết Vân đắn đo, chêm vào.

Ngũ đại chưởng môn tương đương với đại diện tối cao của năm tông môn trong tu tiên giới. Giống như một bộ máy chính quyền, ngũ đại chưởng môn là những người cai quản và ra những quyết định quan trọng trong giới tu tiên.

Họ bảo đảm quyền lợi giữa các tông môn và tu tiên giả, chắc chắn rằng người của tu tiên giới không can thiệp vào chuyện giữa các đế quốc của nhân giới và ngược lại.

Đồng thời, bộ máy còn đảm bảo trật tự, ra các quyết định thưởng phạt đối với những cá nhân có tội.

Ví như tôi, vào ngày hội nghị ngũ đại chưởng môn diễn ra, tôi sẽ bị đem ra để xem xét tội trạng. Cắt đứt tiên cốt là không thể tránh khỏi, với một tu tiên giả, điều đó tương đương án tử.

Việc Càn Thiên trang đối nghịch và từ chối tham gia hội nghị cũng giống như công khai tách biệt trở thành phần tử chống đối và sẽ bị bài trừ bởi bốn tông môn còn lại.

Trường An tôn giả rõ điều đó hơn ai hết, ông thở hắt ra:

“Chất lượng địch lại số lượng, tốt nhất nên giải quyết đầu não sớm trước khi đại chiến xảy ra, giảm thiểu tối đa thiệt hại, từ nay cho đến khi hội nghị kết thúc, ta có ba ngày”

Những cái đầu tinh anh nhất bắt đầu chụm lại với nhau hoạch định phương lược tác chiến.

Sau một hồi phân trần, chúng tôi chia ra mỗi đội một nhiệm vụ riêng.



Lại Vân Trường sẽ trở về Thiên Vân sơn, vịn cớ tôi cùng cha đã mất tích, tìm cách kéo dài thời gian, hoãn hội nghị lâu nhất có thể. Tìm cách cầm chân Giả Ý Trang ở lại tông môn.

Tôi cùng Tử Huyên trong rạng sáng mai sẽ tới Lai Vũ cốc để tìm sự trợ giúp của Thượng Quan Viễn. Ông dù đã ở ẩn, nhưng tiếng nói của ông vẫn có sức nặng riêng khi mà trong tay nắm giữ tu vi cửu đẳng.

"Ngài ấy, sẽ không giết tôi diệt trừ hậu họa chứ?", tôi thắc mắc.

"Sư phụ chỉ giết kẻ đã gây tội. Người nào đã làm điều gì ác?", Trường An trấn an tôi: "Ngươi lại còn là con gái của Thiên Dật, cũng xem như con cháu của sư phụ, ông sẽ không động đến tính mạng ngươi."

Còn Khiết Vân và Cẩm Hy sẽ tới tàn tích của Giả Văn các năm xưa, đi xuống căn mật đạo tìm lại cặn kẽ những gì còn sót lại.

Một là tìm hiểu xem Giả Ý Trang có liên quan đến tà giáo đó hay không. Hai là tìm tư liệu xem việc chúng nhắm đến tôi và Tử Huyên có mục đích gì.

Sở dĩ họ được trao nhiệm vụ đó, vì cả hai hiện đang ít bị chú ý đến nhất. Thân thủ Cẩm Hy cũng nhanh nhẹn hơn tôi, nếu chẳng may bị phát hiện cũng sẽ dễ dàng tẩu thoát.

Còn Trường An, ông chọn cách trình bày toàn bộ sự việc với Càn Thiên trang.

Những đệ tử nào muốn đứng về phía tôi, sẽ ở lại để cùng ông gia cố phòng thủ tông môn. Những đệ tử nào không tình nguyện, sẽ được bảo vệ dưới mật thất riêng của Càn Thiên trang.

Đồng thời, ông có mối quan hệ tương đối tốt với Yêu Đế Cửu Vô Dạ, có thể nhờ y vài nhân lực, cầm chân ba tông môn bên rìa không liên quan đến cuộc chiến.

Nhìn ánh mắt nghi kị của những người còn lại, Trường An giải thích:

“Yêu cũng có kẻ xấu kẻ tốt. Sự kiện mười lăm năm trước ở Càn Thiên trang không liên quan đến Yêu Đế, sẽ không phải lo đến việc y tấn công ngược lại phe ta.”

Ngập ngừng một lúc, tôn giả thở dài:

“Hơn nữa, y cũng luyện tiên thuật. Khả năng cũng đã hàng bát, hàng cửu, sức mạnh không thua kém gì sư phụ Thượng Quan Viễn, không ai đủ trình độ để nhận ra y là yêu quái đâu.”

Tôi thì không ý kiến ý cò gì, tôi có nghe qua vị Yêu Đế này rồi, sau này y sẽ lên Thiên giới thành Chiến Thần.

Y là một người tốt.

Chỉ có điều định kiến về yêu quái ở nhân giới xưa nay nhức nhối, không tránh khỏi việc những người còn lại băn khoăn, lo ngại. Song ngẫm thấy tương quan địch ta lớn, mọi người cũng nhất trí làm vậy.

“Thời gian để đến vương cung Yêu Giới cũng phải nửa ngày, cũng mất thời gian tìm yếu điểm của đối phương, vì thế ta cần Vân Trường chưởng môn đây có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Được thì nới thêm năm ngày xem như ổn thỏa.”

Lại Vân Trường gật đầu khảng khái:

“Yên tâm, Thiên Vân sơn có ta lo. Mọi người làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.