🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi tôi tỉnh dậy, bản thân đã bị nhốt trong căn hầm ngục u tối không lối thoát. Ở cửa, người ta còn cẩn thận giăng thêm dây thép gai kết bằng sợi tiên khí có mấy tia sét, sợ tôi sẽ tẩu thoát.

Cổ tôi đeo gông, chân và tay đều có xiềng khóa chặt lại, hạn chế mọi cử động của tôi. Tình cảnh này trông tôi không khác một tử tù là bao.

Có điều Giả Ý Trang vẫn ban cho tôi một ân huệ, ả không lột đồ tôi ra ép tôi mặc những tấm áo rách rưới xuề xòa của tù nhân. Tôi rất cảm kích điều đó, vì viên ngọc chứa phần quỷ tôi nhét ở áo trong. Lột đồ ra sẽ thấy.

Tôi ngồi tựa lưng vào tường, bần thần nhìn lên trần nhà nơi có mấy con nhện con đang giăng tơ, làm tổ.

Giờ khắc này tôi chỉ lo cho cha và ba người nhóm Tử Huyên đã vì tôi mà liên luy.

Ngẫm lại về sự thay đổi choáng ngợp so với cốt truyện gốc, tôi chỉ thắc mắc rằng tại sao đột ngột chuyển mục tiêu sang tôi? Tất nhiên tôi không muốn Tử Huyên sẽ xảy ra chuyện song tôi cũng cần biết nguyên do, động cơ của đối phương để ứng phó.

Tôi đoán là mình đã ngờ ngợ nhận ra vấn đề.

Tác giả không đề cập đến Vân Hoa đại hội và khoảng thời gian này nhiều, quỹ đạo đã lệch đi chín phần so với cốt truyện, có lẽ tôi không nên vịn vào đó đặt giả thuyết cho mọi việc nữa.

Việc tôi bị thương, cả hai lần đều hồi phục nhanh chóng đã khiến Giả Ý Trang có thể khẳng định chắc nịch tôi không phải người bình thường. Là một y sư lại là kẻ có liên quan đến tà giáo, không khó để bà ta nhận định tôi mang trong mình sức mạnh của quỷ dữ.

Lôi Phong cũng là kẻ nên đề phòng từ đầu, hắn là y sư, là đệ tử của bà ta, chuyện tôi đột phá tam đẳng chắc chắn đã qua miệng hắn đến tại ả. Từ đó đẩy nhanh tiến độ muốn thâu tóm quỷ thuật của tôi sớm hơn, tránh để tôi học càng cao lại ôm thêm nhiều rắc rối.

Ngẫm lại khéo có khi, chỉ là chưa đến lúc bà ta ra tay với Tử Huyên mà thôi.

Chuyện của cha, nếu đã là bệnh thì làm gì có chuyện đến sớm hay muộn như ý thế được. Rõ ràng đây không phải do ông đã tận số, mà là có kẻ đã dàn xếp, lấy ông để tẩy não đệ tử trên dưới Thiên Vân sơn.

Cha tôi âu đã có linh tính từ trước nên đã liên tục gán tôi vào nhiệm vụ của nhóm Tử Huyên đẩy tôi xa khỏi Thiên Vân sơn. Thảo nào từ sau dạo đó, lúc nào tôi cũng thấy ông rầu rĩ, bộn bề suy tư.

Tôi thở dài một hơi não nề rồi cúi gằm đầu xuống. Cắm cọ vào gông đúng là rất khó chịu. Song cũng không khó chịu bằng sự bất lực của tôi lúc này.

“Sao lại thở dài thế?”

Một giọng nói ấm áp vang lên nơi đỉnh đầu tôi khiến tôi choàng tỉnh. Tôi nghe nhầm sao? Không. Không đời nào tôi có thể nhầm lẫn được giọng của người tôi thương.

Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt xót xa của hắn. Tử Huyên từ đâu xuất hiện, hắn cởi áo khoác rồi trùm lên cho tôi, dễ dàng giúp tôi tháo gông và xiềng xích đang khóa chặt tứ chi của mình.



Hắn ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt ướt như muốn lăn ra ăn vạ của tôi thì sững người lại:

“Gì? GÌ nào?"

“Sao huynh lại đến đây? Huynh không sợ cả giới tu tiên sẽ đối nghịch quay lưng với huynh à?”

Hắn nheo mày tỏ vẻ không hài lòng:

“Ngốc! Ông đây đã nói không đời nào bỏ muội một mình”

Tử Huyên vừa nói, vừa thắt lại áo choàng cho tôi. Áo choàng mang hương trầm, là áo của hắn.

Thế rồi hắn bế thốc tôi lên, lại dễ dàng đưa tôi chồm ra sau lưng hắn. Tử Huyên cõng tôi, dịch chuyển cả hai đến chân núi Càn Thiên trang, vừa đi vừa kể lể để xoa dịu tôi:

“Sư phụ nghĩ muội trong cảnh tù túng sẽ bị hoảng sợ, lại lo cô ngốc muội không chịu im lặng đợi bọn ta hành động nên đã cố tình để muội ngủ thiếp đi trong hai ngày.”

Hóa ra từ đó đến giờ cũng đã hai ngày trôi qua... Sư thúc đúng thật cao tay, thời điểm đó tôi lại nghĩ ông cũng đã bị tẩy não như nhóm đệ tử kia, nhưng thật ra là đang âm thầm giúp chúng tôi.

“Sư phụ đã đưa Úy Trì chưởng môn đến chỗ Trường An tôn giả, Khiết Vân và Cẩm Hy đều ở đấy. Giờ thì ta đến đón muội. Hên cho muội, ông đây không ngán bất kì kẻ nào, đám cai ngục đó xử lí dễ như trở bàn tay.

Đây là điều ấm lòng nhất tôi nhận được trong suốt hàng bao năm qua tôi tồn tại trên cõi đời. Có người chờ tôi, có người tin tôi và bao dung tôi vô điều kiện. Họ sẵn sàng quay lưng với cả giới tu tiên để tin tưởng một kẻ bạc nhược chẳng dám hé răng nửa lời thành thật như tôi.

Kể cả khi điều đó đi ngược lại với định nghĩa chính tà của họ, họ vẫn sẵn sàng bênh vực tôi- một bán quỷ.

Nghĩ về điều đó, tôi không kìm được nức nở khóc trên vai Tử Huyên. Vì tôi biết có người lắng nghe mình, có người bênh tôi, nên tôi cho phép bản thân có thể yếu đuối lúc này.

“Đồ ngốc, sau này dù có chuyện gì, ít ra cũng phải nói cho ta”, giọng của Tử Huyên dịu đi hẳn, nhỏ và nhẹ cơ hồ chỉ đủ mình tôi nghe thấy.

Tôi vừa sụt sùi vừa nói:

“Nếu huynh cứ dịu dàng với ta thế này, nếu huynh cứ thế này... Ta thực sự sẽ hiểu lầm rằng huynh thích ta mất.”



Đồ ngốc phản diện, không thứ gì đáng sợ hơn việc trao hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng đâu.

Thà rằng cứ đùn đẩy cho ai khác cứu tôi cũng được, thà rằng cứ lặng im chẳng quan tâm đến đứa ích kỉ lì lợm như tôi, thà rằng cứ mặc tôi không cần phải tỉ mỉ chăm chút cho tôi, đem áo khoác cho tôi như thế.

Đêm đầy sao, đường lên núi tuy tối và bốn bề âm u cô tịch, nhưng lại như có ánh dương lóe lên, như có ngàn đóa hoa đang bung nở, rót mật vào tai tôi qua từng lời Tử Huyên nói:

“Thật là... trong tình cảnh thế này, đừng có ép ta nói chứ.”

Vành tai hắn ửng đỏ, lời sau lại càng thấy thêm ngượng ngùng:

“Vốn đã định chờ một dịp tốt hơn để nói với muội, nhưng cái đồ lau chau, mồm nhanh hơn não muội lại cứ thế vượt lên trước đi xa cả kế hoạch của ta..."

Tử Huyên hít một hơi sâu, nói dõng dạc:

“Nghe này Tuyết Nhi, ta thích nàng, chỉ thích nàng. Cũng chỉ đối tốt với nàng, đó là sự thật không phải hiểu lầm”

Nghe đến đó, tim tôi nhảy bổ ra ngoài tung tăng múa vài điệu, tôi tròn mắt quên cả việc mình đang khóc, sụt sịt ngoảnh ra nhìn hắn. Tại hắn đỏ hết lên rồi. Hắn... vừa mới tỏ tình tôi.

“Vì thế sau này, làm gì cũng đừng giữ một mình. Nàng cũng thế, nàng còn có ta."

Câu đó, là trong lần tới Lai Vũ Cốc tôi nói với hắn. Nhớ từng lời từng chữ tôi nói như vậy, còn có thể là giả dối sao? Tôi cười mà mỗi run run như lại sắp khóc, tôi quàng tay lên trước, ôm chầm lấy hắn.

“Tử Huyên.”

“Ừ, ta đây.”

“Ta cũng thích huynh", tôi cười tủm tỉm nói.

“Đồ ngốc, ta biết từ lâu rồi.”

“Hơn cả thích, hơn nhiều như thế nữa.”

Đêm đầy sao, hôm đó, tôi đã chính thức đặt dấu chấm hết cho chuỗi ngày cô đơn buồn tủi của mình...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.