Khi tôi tỉnh dậy, bản thân đã bị nhốt trong căn hầm ngục u tối không lối thoát. Ở cửa, người ta còn cẩn thận giăng thêm dây thép gai kết bằng sợi tiên khí có mấy tia sét, sợ tôi sẽ tẩu thoát.
Cổ tôi đeo gông, chân và tay đều có xiềng khóa chặt lại, hạn chế mọi cử động của tôi. Tình cảnh này trông tôi không khác một tử tù là bao.
Có điều Giả Ý Trang vẫn ban cho tôi một ân huệ, ả không lột đồ tôi ra ép tôi mặc những tấm áo rách rưới xuề xòa của tù nhân. Tôi rất cảm kích điều đó, vì viên ngọc chứa phần quỷ tôi nhét ở áo trong. Lột đồ ra sẽ thấy.
Tôi ngồi tựa lưng vào tường, bần thần nhìn lên trần nhà nơi có mấy con nhện con đang giăng tơ, làm tổ.
Giờ khắc này tôi chỉ lo cho cha và ba người nhóm Tử Huyên đã vì tôi mà liên luy.
Ngẫm lại về sự thay đổi choáng ngợp so với cốt truyện gốc, tôi chỉ thắc mắc rằng tại sao đột ngột chuyển mục tiêu sang tôi? Tất nhiên tôi không muốn Tử Huyên sẽ xảy ra chuyện song tôi cũng cần biết nguyên do, động cơ của đối phương để ứng phó.
Tôi đoán là mình đã ngờ ngợ nhận ra vấn đề.
Tác giả không đề cập đến Vân Hoa đại hội và khoảng thời gian này nhiều, quỹ đạo đã lệch đi chín phần so với cốt truyện, có lẽ tôi không nên vịn vào đó đặt giả thuyết cho mọi việc nữa.
Việc tôi bị thương, cả hai lần đều hồi phục nhanh chóng đã khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3742408/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.