Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, chúng tôi từ biệt Trường An tôn giả và ra về. Ở Thiên Vân sơn, giờ ngọ, khi ấy mặt trời lên đến đỉnh đầu, đám chúng tôi vừa bước đến cổng lớn đã có hàng loạt lứa đệ tử chạy ra, chĩa kiếm trong tư thế cố thủ phòng bị.
Họ đang chĩa kiếm về phía tôi, nhìn tôi với con mắt cảnh giác như thể tôi là một loài thú dữ chuẩn bị vồ tới, xông lên ăn tươi nuốt sống họ. Trong ánh mắt đó còn có cả kì thị và khinh bỉ.
Tôi sững sờ, chân đặng lại ngay trên nấc thang tiến vào quảng trường. Người sau đó tủa ra nhiều như thiêu thân, bao lấy tôi.
Tử Huyên đi lên phía trước, giọng uy nộ:
"Làm cái gì vậy!?", hắn quát, tiến tới muốn giằng thanh kiếm từ tay của một đệ tử nhưng có vẻ như họ quyết tâm muốn giết tôi, đôi tay đó cầm kiếm rất chắc.
"Các ngươi muốn tạo phản à?", Tử Huyên mất kiên nhẫn hơn, nhưng ai ấy mồ hôi túa ra tua tủa, căng thẳng như đang đối diện với một tội phạm cấp cao, không trả lời hắn.
Ba người đứng sát tôi như một tấm khiên phòng thủ, bảo vệ tôi.
"Là các ngươi tạo phản mới đúng!", một chất cao lanh lảnh vọng từ bên trong.
Giả Y Trang bước qua đám đệ tử, nhìn tôi với con mắt sắc lẹm như lưỡi đao.
"Cẩm Hy, Khiết Vân, Tử Huyên, ta biết các ngươi không liên quan đến sự vụ lần này, còn biết khôn thì mau tránh ra để ta bắt lấy thứ nghiệt súc dưới kia."
"Nghiệt súc", đó là cách một người làm thầy, một tiền nhân gọi hậu bối của mình?
Sự việc đi quá xa so với cốt truyện lẫn những mảnh kí ức Úy Trì Tuyết Nhi cho tôi xem, thành thử ra tôi chết lặng tại chỗ, nhất thời không biết đối đáp ra làm sao.
Chuyện này không chỉ xảy ra sớm một năm, đến một cách bất ngờ, không điềm báo mà còn đổi hoàn toàn mục tiêu từ Tử Huyên sang tôi.
Cẩm Hy tiến lên hai bước, vẫn bảo vệ tôi:
"Sư phụ, có gì từ từ nói, chúng con mới trở về sau nhiệm vụ do Úy Trì chưởng môn giao, người đột ngột công khai bắt sư muội như vậy, thật khiến lòng người không phục."
"Hy Nhi, trước khi ta mất kiên nhẫn, con mau dẫn thứ yêu nghiệt đó lên đây cho ta!"
Khiết Vân không chịu được cũng lên tiếng:
"Hết nghiệt súc lại đến yêu nghiệt, chưởng môn, đây không phải lời lẽ nên nói với đệ tử của Thiên Vân sơn."
"Hừ! Còn dám nhận mình là đệ tử Thiên Vân sơn? Cô ta sao?"
Tử Huyên vẫn chắn cho tôi, qua bóng lưng, tôi thấy hắn đang giận dữ khôn nguôi, gân xanh nổi lên nơi gáy hắn, thanh kiếm dắt bên hông cũng đang từ từ rút khỏi vỏ:
"Trước khi các ngươi bắt người, cũng không biết giương mắt nhìn xem người đó là ai. Con gái của chưởng môn mà cũng tùy tiện để các ngươi buông lời sỉ nhục, chà đạp, chĩa kiếm vào, ỷ đông hiếp yếu thế sao?"
Tử Huyên, hắn vốn rất ghét những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng như Úy Trì Tuyết Nhi. Vậy mà giờ đây lại bênh vực tôi, vịn vào cớ ấy để giúp tôi.
Tiếng đệ tử bàn tán xôn xao bắt đầu nổi lên, những lời ruồng rẫy từng chút kéo tuột tôi xuống vực thẳm.
"Cô ta? Sư huynh, người huynh đang bảo vệ không phải là con người!"
"Sư huynh, sư tỷ, ả là quỷ đấy! Đừng có bảo vệ ả làm gì."
"Một bán quỷ xuất hiện trong tông môn chính là một sự ô nhục với chúng tôi."
"Đúng thế!"
"Mau nhốt cô ta lại, tránh để cô ta gây họa, hút máu người."
"Thật đó! Sao một con quỷ có thể ngang nhiên sống với chúng ta ngần ấy năm?"
Giả Ý Trang nhoẻn miệng cười, thêm vào đó, là Khiết Vân Cẩm Hy ngoảnh lại nhìn tôi như đang muốn hỏi tôi có phải thực hay không.
Tôi... không thể cho họ câu trả lời họ muốn. Sự việc bán quỷ đã lộ ra từ khi nào? Tôi á khẩu không nói nên lời, môi tôi run run không thể đáp lại những lời lẽ sắc bén, khinh miệt ấy.
Giả Ý Trang nói tiếp:
"Sư huynh hiện đang lâm trọng bệnh. Trước khi huynh ấy ngã bệnh cũng chỉ gặp ngươi. Chỉ có ngươi mới có cơ hội tiếp cận huynh ấy. Một con quỷ đội lốt người sống ở Thiên Vân sơn biết bao năm nay, sự việc đã vỡ lẽ, hãy mau cúi đầu nhận tội đi."
Tim tôi trôi tuột xuống lòng đất.
"Cha? Cha tôi làm sao rồi?", đó là những lời duy nhất tôi có thể nói.
Giả Ý Trang nheo mắt:
"Việc ngươi làm sao còn hỏi ta."
Tôi chẳng quan tâm là bao đến việc tính mạng mình ngàn cân treo sợi tóc ra sao. Chỉ là cha tôi, tại sao lại đột ngột lâm bệnh lúc này? Tôi bần thần đi lên phía trước, đợi một câu trả lời thỏa đáng về sức khỏe của cha.
Tôi nghiền răng:
"Trước khi bắt ta, ít ra cũng phải cho ta biết tình hình ông ấy thế nào mới được chứ? Muốn bắt ta cũng phải đối chứng, không thể nói lời một phía rồi muốn làm thế nào thì làm."
Giả Y Trang phi một mũi tên nhọn, nhỏ như cây kim về phía tôi, nhanh đến mức Tử Huyên không thể chộp lấy
Nó sượt qua má tôi. Cây kim bén và nhọn đến mức đủ để tôi không kịp nhận ra mình bị tấn công, không hề cảm thấy đau đớn.
Bà ta nheo mắt chỉ về phía tôi và khiến bao đệ tử sững sờ:
"Tốc độ hồi phục đó không thể là của con người."
Tôi chỉ biết má mình khẽ nhói rồi lập tức không còn cảm giác nào nữa. Nhưng có vẻ như ai chứng kiến cảnh đó cũng đều bàng hoàng và sửng sốt. Khiết Vân hay Cẩm Hy... thậm chí cả Tử Huyên cũng vậy.
Tôi sờ bên má mình, chỉ có mấy hột máu đọng lại nơi đầu ngón tay. Vết xước đã lành hẳn.
Sức mạnh của quỷ có thể phong ấn, nhưng thể chất thì không. Hai lần trước tôi bị thương nặng như thế, tôi ngỡ là y thuật cao minh, nhưng có vẻ như không hẳn vậy. Giả Ý Trang biết điều đó và vạch trần tôi khảng khái, trên môi mụ nở một nụ cười thầm của một kẻ đắc thắng.
"Đệ tử Thiên Vân sơn nghe lệnh, mau bắt lấy thứ yêu nghiệt đó, diệt trừ hậu họa!"
"Rõ!"
Ngay lập tức, đám đệ tử ùa ra chỗ tôi. Tử Huyên quay người lại bế thốc tôi lên và chạy. Trong lúc này khi mọi việc đã vỡ lẽ, cũng chỉ có hắn bất chấp bảo vệ tôi.
"Tử Huyên... Bỏ ta xuống đi..."
Hắn làm sao có thể đấu chọi với cả một tông môn chứ.
"Không đời nào ông đây bỏ lại muội, chẳng phải ta là người muội thân nhất à?"
Nếu cứ như vậy tôi thực sự sẽ yêu chàng đến điên dại mất. Nếu cứ như vậy, tôi cũng sẽ khiến chàng vì tôi liên lụy.
Nhưng không để chúng tôi thoát, Lại vân Trường từ đâu xuất hiện trước mặt chúng tôi, ông đánh một chưởng vào vai và gáy Tử Huyên, khiến hắn không thể cử động, để mặc cho tôi ngã dúi xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]