Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, chúng tôi từ biệt Trường An tôn giả và ra về. Ở Thiên Vân sơn, giờ ngọ, khi ấy mặt trời lên đến đỉnh đầu, đám chúng tôi vừa bước đến cổng lớn đã có hàng loạt lứa đệ tử chạy ra, chĩa kiếm trong tư thế cố thủ phòng bị.
Họ đang chĩa kiếm về phía tôi, nhìn tôi với con mắt cảnh giác như thể tôi là một loài thú dữ chuẩn bị vồ tới, xông lên ăn tươi nuốt sống họ. Trong ánh mắt đó còn có cả kì thị và khinh bỉ.
Tôi sững sờ, chân đặng lại ngay trên nấc thang tiến vào quảng trường. Người sau đó tủa ra nhiều như thiêu thân, bao lấy tôi.
Tử Huyên đi lên phía trước, giọng uy nộ:
"Làm cái gì vậy!?", hắn quát, tiến tới muốn giằng thanh kiếm từ tay của một đệ tử nhưng có vẻ như họ quyết tâm muốn giết tôi, đôi tay đó cầm kiếm rất chắc.
"Các ngươi muốn tạo phản à?", Tử Huyên mất kiên nhẫn hơn, nhưng ai ấy mồ hôi túa ra tua tủa, căng thẳng như đang đối diện với một tội phạm cấp cao, không trả lời hắn.
Ba người đứng sát tôi như một tấm khiên phòng thủ, bảo vệ tôi.
"Là các ngươi tạo phản mới đúng!", một chất cao lanh lảnh vọng từ bên trong.
Giả Y Trang bước qua đám đệ tử, nhìn tôi với con mắt sắc lẹm như lưỡi đao.
"Cẩm Hy, Khiết Vân, Tử Huyên, ta biết các ngươi không liên quan đến sự vụ lần này, còn biết khôn thì mau tránh ra để ta bắt lấy thứ nghiệt súc dưới kia."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3742319/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.