Tôi đã nói rõ lòng mình. Tôi không muốn đợi khi mọi việc đổ đến dồn dập ở tương lai mới bắt đầu rối rít thổ lộ đoạn tình cảm này. 
Nhưng 51% có thể đáp lại tình cảm của tôi sao? Tôi không mong đợi nhiều ở việc Tử Huyên sẽ đáp lại tôi. Với 51% đó mà nói thích tôi, tôi sẽ biết đó là nói dối. 
Thích một người với tôi, chỉ là nói ra, chỉ là cho người đó biết tấm lòng mình, không chôn giấu, là nhìn người đó vui vẻ hạnh phúc. Tôi thích một cậu thiếu niên Tử Huyên kiều ngạo, một Tử Huyên trong ngoài bất nhất và thẳng thắn như thế. 
"Vì sao?", giọng hắn trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu tôi. 
Tôi vừa muốn nhìn mặt hắn mà cũng không dám vì ngại và cũng bởi vẻ xấu xí khi bù lu bù loa khóc này của mình. 
"Chỉ là rất thích huynh, không có lí do." 
Tôi đã rung động trong vô thức, tôi cảm nắng và tôi dễ dàng phải lòng trước những hành động ân cần của hắn, tôi dựa dẫm vào hắn đến mức chẳng hiểu nổi bản thân như vậy kể từ lúc nào. 
Hắn nâng mặt tôi lên, dùng hai ngón cái lau đi nước mắt cho tôi. Tử Huyên nhau mày, cái nhau mày này của hắn cũng rất đẹp. 
Tôi biết hắn được rất nhiều người để ý, hắn nổi tiếng như vậy mà. Ai hắn cũng sẽ đối tốt thế này sao? 
"Lão cáo già đó đã làm gì muội?" 
Hắn hỏi một câu mà hoàn toàn đi xa với chủ đề mà chúng tôi đang nói. 
Nhưng tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3742318/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.