"Đừng như vậy mà..."
"Xin chàng, đừng chết..."
"Ai đó, có ai không? Hãy cứu lấy chàng."
Tiếng mưa rơi lay động cành lá, tiếng nước xối trên vòm mái hiên, tiếng người gào khóc quện vào nhau tạo thành một khối thê lương tận cùng. Tôi tròn mắt, chân như hóa đá nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Tim tôi lỡ nhịp và như bị cấu xé khi thấy người tôi thương, Tử Huyên đang nằm yên bất động trong vòng tay của một nữ tử áo hồng.
Xung quanh, nước mưa và máu tạo thành vũng. Không phải máu của một mình hắn. Rất nhiều người, đen có trắng có, những cái xác la liệt chồng chéo lên nhau tại đỉnh Thiên Vân sơn tôi quen thuộc.
Không còn dấu hiệu của sự sống nào sau một trận đại chiến. Cẩm Hy không ở đây, Khiết Vân không ở đó. Người duy nhất còn có thể gào lên những tiếng khóc cấu xé tâm can ấy là Úy Trì Tuyết Nhi.
Đây là điều sẽ xảy ra trong cốt truyện gốc ư? Dư hồn đó quả thực là Úy Trì Tuyết Nhi. Cô ấy đang cho tôi chứng kiến những điều xảy đến trong tương lai. Cô ấy không chết. Hóa ra tiếng khóc tôi mơ thấy là của cô. Hóa ra cô ấy... cũng yêu Tử Huyên.
Dấu huyết lệ trên trán Tử Huyên báo tôi biết đó là lúc hăn đã hắc hóa.
Cô ôm chặt lấy hắn, một Tử Huyên đã vụt tắt lửa sống. Nhìn cảnh đó tim tôi đau nhói...
Úy Trì Tuyết Nhi cụng trán với hắn, lại áp má mình vào má hắn như cô mèo nhỏ đang kiếm tìm chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3741444/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.