🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên trong căn hầm tịch mịch được thắp sáng bằng dạ minh châu, Trường An đăm đăm nhìn tôi, những tầng ánh sáng huyền ảo của viên ngọc hắt lên ngũ quan của ông dường như có chút gì đó ma mị.

Tôn giả chìa ra cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong đựng một viên ngọc to bằng nắm tay trẻ con màu hồng sậm. Bên trong viên ngọc, có những hạt bụi màu vàng liên tục di chuyển, càng tiến gần tôi, sự dao động của hạt vàng càng nhanh nhạy hơn.

"Ta là Trường An, cũng là đệ tử đầu tiên của chủ nhân Lai Vũ cốc, nói cách khác, ta là sư huynh của Thiên Dật, cha ngươi."

Tôi không dám tin hỏi lại:

"Sư huynh của cha? Ngài không đùa ta chứ?"

Trông ông trẻ hơn cha tôi rất nhiều. Ông cười với tôi, nói chậm rãi, từng câu từng chữ đều chấn động:

"Sở dĩ ta trẻ vì ta là bán yêu. Một nửa trong người ta mang dòng máu của tộc thạch yêu đã tuyệt chủng hàng trăm năm trước. Một bán yêu tu tiên có thể đạt tuổi thọ tối đa một nghìn năm tuổi, đương nhiên trông sẽ trẻ hơn Thiên Dật."

Con người ở thế giới này có định kiến rất lớn về yêu quái. Tôi biết, yêu có hai loại một chính một tà và cũng có một vùng lãnh thổ riêng làm nơi ngự trị.

Nhưng chẳng cần biết là tốt hay xấu thì chỉ cần bước vào địa phận nơi con người sinh sống, ắt sẽ có người mang danh chính nghĩa tới diệt trừ họ. Trong đó, phần đông chính là các tu tiên giả, còn lại là các tu sĩ, thầy mo, hoặc những tà giáo muốn dùng yêu đan luyện tà thuật.

Nhưng Trường An tôn giả đây thậm chí còn tới tận nơi có những tay diệt quái hàng đầu nước Tề làm người dạy y thuật, tiên pháp. Chuyện này không phải quá khó tin rồi sao.



Một người đã sống quá lâu như ông dễ dàng đọc vị được tôi. Ông chỉ tôi và rằng:

"Ngươi giống với ta, cũng không hoàn toàn thế. Thiên Dật đã nói khi nào đệ ấy gửi ngươi tới đây, hãy cho ngươi biết sự thật về thân thế của mình."

Chuyện này còn chấn động hơn ban nãy... Tôi giống ông? Tôi sững sờ:

"Bán yêu? Tôi sao?"

"Không phải, nếu như vậy bọn ta đã không giấu ngươi đến tận bây giờ. Úy Trì Tuyết Nhi, ngươi là bán quỷ. Một loài quỷ được xem như nỗi ám ảnh của lục giới, ngươi là hiện thân của dòng máu lai giữa con người và Quỷ Đoạt Phách."

Tôi nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, tôi bàng hoàng nhìn ông, vẻ mặt nghiêm nghị đó thậm chí còn khiến tôi không dám thở mạnh. Ông không có lấy nửa ý đùa.

"Viên ngọc trước mắt ngươi chính là phần quỷ đã được ta bóc tách mười sáu năm về trước..."

Ông bắt đầu kể về chân tướng thân phận thực của tôi.

Năm đó, cha mẹ tôi đều là cặp tiên lữ rất đỗi bình thường. Họ cùng nhau tu tiên, cùng nhau trừ yêu diệt quái, cùng nhau trưởng thành và cùng nhau tiến tới hôn nhân viên mãn.

Hôn nhân đó không kéo dài lâu, năm năm sau khi về chung một nhà, mẹ tôi có mang. Đáng lí ra, tôi cũng sẽ bình thường như bao con người khác, đáng lí ra tôi sẽ là một đứa trẻ mang trong mình nhiều triển vọng của giới tu tiên.

Cho đến ngày mẹ tôi bị tấn công bởi Giả Văn các.



Tà thuật chúng yểm lên mẹ tôi đã bị bào thai trong bụng hấp thụ thay. Khi ấy tôi chưa có hình người, vẫn là một cục máu nho nhỏ trong bụng mẹ.

Rồi khi thai lớn lên, một con Quỷ Đoạt Phách- loài quỷ sinh ra bởi oán hận của ma chúng không có bất kì tác động vật lí nào có thể đả thương ngoài Minh Hậu Oanh Thời và tiểu thần tôn Bách Lý Thiên Hinh, đã đi qua vòng luân hồi, nhập vào tôi.

Một con quỷ nằm ngoài vòng kiểm soát của Ti Mệnh cũng như sổ sinh tử của Diêm Vương, nó là sự ám ảnh của lục giới chưa bao giờ ngơi nghỉ. Cũng bởi nó, Chiến Thần của Thiên giới cũng suýt chút nữa hồn phi phách tán.

Mẹ tôi không hề biết sự hiện diện của một con quỷ đang dần lớn lên trong bụng mình. Bà sinh ra tôi, mất vì băng huyêt.

Lần đó tôi sinh non, cha thấy tôi có vết bớt kì lạ sau gáy đã đưa tôi đến tìm Trường An tôn giả. Cả hai cho tôi dùng

Tẩy Tủy đan che đi một bí mật động trời rằng đã có một bán quỷ tái sinh tại nhân giới.

Với tình yêu vợ thương con, cha đã không ghét bỏ tôi, gà trống nuôi con đến khi tôi đủ trưởng thành và đợi đến khi tâm lí vững vàng, cha sẽ cho tôi biết về thân thế của mình.

"Tẩy Tủy đan là thứ giúp ngươi và ta tồn tại ở nhân giới. Nhưng ngươi khác ta, quỷ là một thứ khó kiểm soát hơn nhiều, buộc ta phải triệt đan điền của ngươi đến mức nhỏ nhất, tránh cho tà khí có cơ hội thâm nhập, để cho phần quỷ lần nữa tái sinh trong ngươi. Viên đan này chính là quỷ thuật ta đã rút ra. Bây giờ trả ngươi, chọn làm người hay làm quỷ, toàn ý đều ở ngươi."

Tôi đã nghĩ sự thật này thật đáng sợ, nhưng khi biết cha chưa từng ghét bỏ tôi, ban cho tôi cơ hội chọn lựa, cho tôi sự tự do, tôi đã thấy mình vững tâm hơn. Tôi chưa từng nhận lại bất kì sự than trách, kì thị nào từ người cha đã cố công một tay nuôi nấng mình, vậy thì lí do gì tôi lại chọn một phần quỷ đã gieo rắc nỗi đau mất vợ lên cha.

"Còn phải chọn ư? Đương nhiên tôi muốn làm người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.