Bên trong căn hầm tịch mịch được thắp sáng bằng dạ minh châu, Trường An đăm đăm nhìn tôi, những tầng ánh sáng huyền ảo của viên ngọc hắt lên ngũ quan của ông dường như có chút gì đó ma mị.
Tôn giả chìa ra cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong đựng một viên ngọc to bằng nắm tay trẻ con màu hồng sậm. Bên trong viên ngọc, có những hạt bụi màu vàng liên tục di chuyển, càng tiến gần tôi, sự dao động của hạt vàng càng nhanh nhạy hơn.
"Ta là Trường An, cũng là đệ tử đầu tiên của chủ nhân Lai Vũ cốc, nói cách khác, ta là sư huynh của Thiên Dật, cha ngươi."
Tôi không dám tin hỏi lại:
"Sư huynh của cha? Ngài không đùa ta chứ?"
Trông ông trẻ hơn cha tôi rất nhiều. Ông cười với tôi, nói chậm rãi, từng câu từng chữ đều chấn động:
"Sở dĩ ta trẻ vì ta là bán yêu. Một nửa trong người ta mang dòng máu của tộc thạch yêu đã tuyệt chủng hàng trăm năm trước. Một bán yêu tu tiên có thể đạt tuổi thọ tối đa một nghìn năm tuổi, đương nhiên trông sẽ trẻ hơn Thiên Dật."
Con người ở thế giới này có định kiến rất lớn về yêu quái. Tôi biết, yêu có hai loại một chính một tà và cũng có một vùng lãnh thổ riêng làm nơi ngự trị.
Nhưng chẳng cần biết là tốt hay xấu thì chỉ cần bước vào địa phận nơi con người sinh sống, ắt sẽ có người mang danh chính nghĩa tới diệt trừ họ. Trong đó, phần đông chính là các tu tiên giả, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3740811/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.