Hôm sau trời chưa hửng sáng tôi đã tung tăng tới quảng trường, phần vì tôi không ngủ được, phần vì biết mình thích Tử Huyên không kìm được muốn gặp hắn. Tôi đã nghĩ mình tới sớm. Nhưng không, ba nhân vật chính đã đến trước cả tôi.
Tử Huyên vẫn vậy, mặc y phục đen đơn giản thanh thoát, tóc buộc đuôi ngựa kẹp kim quan bạc đang khoanh tay đứng chờ.
Bên cạnh là Khiết Vân và Cẩm Hy ríu rít trò chuyện. Cảnh này thì đúng là rất giống như tác giả miêu tả. Chỉ khác rằng, Tử Huyên không có vẻ gì để ý đến nữ chính.
Trong truyện, đáng lí ra hắn sẽ thích cô khoảnh khắc phá giải được phong ấn. Có lẽ vì tầng thứ chín chưa được phá bỏ nên hắn chưa bị thu hút bởi mệnh cách thuần âm của nữ chính ngay.
Thoáng chốc, tôi vừa mong đợi được gặp nhân vật Trường An kia, lại cũng không mong muốn y sẽ có cách chế ra dược giải.
Tử Huyên là người đầu tiên thấy tôi đi tới.
"Sớm quá ha."
Cẩm Hy bật cười:
"Sư đệ đợi muội lâu quá, còn định nhờ ta đến xem muội đã xong hay chưa."
Tử Huyên chép miệng một tiếng rồi tới kéo tay tôi, lần này, người "đèo bồng" tôi chính là hắn.
"Đi thôi!
Từ bao giờ, tôi đã thân với nhóm ba người họ thế này? Hình như lúc mới xuyên không tôi còn nghĩ mình vĩnh viễn chẳng thể chen chân vào được mối quan hệ của các nhân vật chính.
Từ việc tôi biết mình bị phản diện đại nhân ghét cay ghét đắng, từ việc tôi biết Khiết Vân từng có cái nhìn không mấy tốt đẹp về nhân vật này của tôi, từ việc tôi cố níu kéo để mình lại gần hơn với nữ chính, bất tri bất giác, cả bốn đã dính nhau như sên từ lúc nào không hay.
Tôi... nỡ trở về thế giới thực mà luôn cô tủi một mình đó sao?
Việc đến Càn Thiên trang không có bao khó khăn với đám chúng tôi. Chỉ có điểu xưa nay Càn Thiên trang canh cửa nghiêm ngặt, chúng tôi phải nhờ đến linh thạch, xác minh là không mang theo tà vật hay không phải yêu quái đóng giả thành mới được thông qua.
Nhìn thấy tôi, một gương mặt tai tiếng trong giới tu tiên, mấy kẻ trông giữ linh thạch xì xào bàn tán.
"Cô ta là Úy Trì Tuyết Nhi? Lời đồn thật không thế?"
"Thì chả, cậu đi xem Vân Hoa đại hội mà chưa rõ à? Là cái cô may mắn vượt qua được vòng loại ấy."
"Nhưng trông cô ta đâu phải phế nhân?"
Tử Huyên ngoảnh ra nhìn chúng, cắt ngang đi bầu không khí rôm rả túm năm tụm bảy chỗ kia: "Người của Thiên Vân sơn không đến lượt các ngươi phân định cao thấp."
Tử Huyên lên tiếng cho tôi? Hình như lần trước cũng là câu nói ấy, nhưng người ra mặt cho tôi là Khiết Vân.
Tôi kéo tay áo Tử Huyên:
"Tử Huyên, chúng ta đang ở Càn Thiên trang đấy, kệ họ đi."
Hắn nghe tôi rồi cũng chỉ trả lại cho đám ba hoa bép xép một cái nhìn cảnh cáo lãnh khốc, tới chỗ tôi, Tử Huyên hạ giọng:
"Cô cam chịu thế à?"
"Họ cũng chưa làm gì quá đáng."
Hắn nhướng mày nói với vẻ không can tâm:
"Vớ vẩn, đã là người ông đây đích thân kèm cặp thì không kẻ nào được ý kiến ý cò về năng lực của cô."
Tôi nheo mắt đánh giá hắn:
"Mới hôm trước huynh bảo gọi ta sư muội là một sự sỉ nhục."
Tử Huyên chơm chớp mắt như thể đang lục lại quá khứ xem có đúng là lời hắn nói không, rồi lại né ánh mắt của tôi, hắn nghiêng đầu, hắng giọng lại ho khan một tiếng che đi sự ngại ngùng:
"Lời đó không phải thật lòng, đừng để tâm."
May cho hắn tôi đây được cái liêm sỉ trệt dưới mương ít khi để bụng lời ai chọc ngoáy mình. Tôi không chấp vặt hắn.
Cũng ngay sau đó, chúng tôi đã gặp được Á Nhĩ, một trong những tu tiên giả khét tiếng không kém cạnh Khiết Vân hay Tử Huyên, cô cúi chào chúng tôi đạo mạo:
"Không biết các vị tới Càn Thiên trang có chuyện gì?"
"Chúng tôi tìm y sư Trường An."
Nói rồi Cẩm Hy lấy từ trong tay áo một miếng lệnh bài, có vẻ là đồ của cha tôi, nhìn chiếc lệnh bài đó Á Nhĩ không nói thêm nhiều, dẫn chúng tôi đi tới nơi đệ nhất y sư thời điểm bấy giờ cư ngụ.
Ấn sau nơi Càn Thiên trang tọa lạc, là cả một điền viên hữu tình lại mênh mông bát ngát. Nơi đó, trên chiếc chõng tre có một tôn giả đang ngồi nhàn nhã thưởng trà. Trông y trẻ, rất trẻ chừng nhan sắc mới tuổi đôi mươi song tóc đã bạc trắng đầu. Thư sinh nho nhã khẽ đặt ly trà xuống, y nói vọng ra:
"Thiên Dật lệnh các ngươi tới?"
Chúng tôi còn chưa kịp nói gì với y.
"Vào đi, ở ta quả thực có câu trả lời các ngươi đang kiếm tìm."
Khi nói câu ấy, tôn giả đã nhìn tôi. Câu nói đó là dành cho tôi sao...
Khi chúng tôi đưa phong thư cho Trường An, tôn giả trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, nói với giọng tỉnh bơ:
"Không làm thì không có ăn, có nhiệm vụ giao cho mỗi người các ngươi đây. Làm xong thì quay lại gặp ta."
Tức thì, không kịp đợi ai phản ứng ông đã dịch chuyển ba người Cẩm Hy, Tử Huyên, Khiết Vân biến đi đâu mất, để lại mình tôi trố mắt nhìn, á khẩu. Tôi hết nhìn về khoảng trống lại nhìn sang Trường An, ông vẫn cười híp mắt với tôi.
Người tài lắm tật cũng là dành cho trường hợp thế này. Nhưng khi ông nhìn tôi với cặp mắt lạnh và nghiêm túc, tôi đã không dám nghĩ tôn giả đang bỡn cợt nữa:
"Nhân vật chính của chúng ta đây", ông nói rồi ngoảnh đi gọi tôi theo: "Theo ta lối này."
Vừa đi, ông vừa giải thích:
"Yên tâm, ba đứa chúng nó Thiên Dật nhờ ta dạy cho chút kĩ năng, ta không thách đổ đám trẻ các ngươi đâu."
Ông dẫn tôi vào bên trong thư phòng, rồi mở một căn mật thất đằng sau giá sách, đưa tôi xuống một nơi cất chứa những bí mật động trời về tôi, về cha, về Thiên Vân sơn và những chuyện trong quá khứ chưa từng được tiết lộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]