Khi tôi trở ra, Tử Huyên là người đầu tiên tới chỗ tôi, hắn hỏi: “Không sao chứ?”
Tôi chầm chậm lắc đầu, thoáng thấy ánh mắt bàng hoàng của mọi người tôi mới trần thuật lại: “Ta... mở được thấu thị rồi. Cũng lấy lại được linh lực.”
Tử Huyên dường như không quan tâm đến chuyện đó, hắn ngó dọc ngó nghiêng chỉ để chắc chắn là tôi an toàn. Khiết Vân thắc mắc: “Lấy lại?”
Tôi nhận ra Thượng Quan Viễn có nói tốt nhất không nên để bọn họ biết nên kiếm đại một cái cớ lắp vào:
“À, ông ấy giúp ta khuếch đại đan điền, giờ ta đã có thể trữ tu vi trong người rồi.”
Cẩm Hy cười: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Chủ nhân Lai Vũ cốc đi ra tiến tới giữa chúng tôi nhìn Cẩm Hy đăm đăm:
“Ngươi là người trong thư nhắc đến.”
Cô cúi người: “Chính là tiểu nữ.”
Ông thở hắt ra lắc đầu:
“Ta có thể giúp ngươi phá tám tầng phong ấn đang kìm hãm ngươi, nhưng một phần còn lại e là lão không đủ sức.”
“Sư tổ, thứ cho tôi nhiều lời, mạn phép hỏi sư tổ hiện đã đạt tu vi cấp mấy?”, Khiết Vân nói.
Hắn hỏi như vậy có lẽ cũng là để tìm hướng giải quyết cho tầng phong ấn cuối cùng. Nếu như Thượng Quan Viễn không thể phá bỏ phong ấn, buộc họ phải nương nhờ đến người có sức mạnh cao cường hơn.
Thượng Quan Viễn thấu hiểu điều đó, ông đáp với một chất giọng đanh thép:
“Nếu lão không thể giải, cả nhân giới này cũng không ai đủ khả năng làm điều ấy đâu. Tu vi của ta, là cửu đẳng”
Cửu đẳng là cấp cao nhất đã mấp mé ngưỡng cửa thành tiên. Tôi kinh ngạc không kìm được bất thốt thành lời:
“Sư tổ, vậy sao người lại ẩn dật khi đã đạt đến độ này?”
Ông nhìn tôi và cười đôn hậu, có nét buồn nào đó thẳm trong đôi mắt như đã thấu cả hồng trần đó của ông:
“Có người đang đợi ta. Không phải ở Thiên giới, là bên bến Vong Xuyên.
Đâu đó trong tôi đồng cảm với Thượng Quan Viễn. Cả thế giới của ông có lẽ đã dừng chân bên bến âm ti, để lại cho ông một cuộc sống cô tủi lúc nào cũng đơn phương độc mã kham khổ một mình. Thành tiên cũng là bất tử. Có ai muốn một cuộc sống bất tử nhưng bao giờ cũng mất phương hướng, bao giờ cũng đeo một nỗi cô đơn.
Tôi cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt ông. Sự hiền hòa trong cái nhìn đó ngoài nỗi buồn còn có cả niềm vui. Vì ông sắp được gặp lại người đó ư? Xưa nay người thành tiên đếm chỉ bằng đầu ngón tay, cũng vì một chữ lưu luyến thế này.
Tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên, bao giờ cũng sẽ có hai đến ba người không thể vượt qua được tình kiếp. Chính ra, Khiết Vân cũng là một thí dụ. Hắn ra đi vì Cẩm Hy cũng ngay trước ngưỡng cửa thành tiên với nàng.
Đám chúng tôi dạt ra xa để ông giải phong ấn cho Cẩm Hy. Đôi tay gân guốc nay đã lộ rõ những vết nhăn và chấm đồi mồi khựng lại trên không trung.
Nơi đầu ngón tay, một vòng tròn chú thuật hiện ra với bán kính áng chừng ba phân hiện lên mang trên mình ngũ sắc. Vầng hào quang tỏa ra từ ông bất phàm và thoát tục. Đôi mắt đó kiên định và không hề lay chuyển trước những đợt gió cuồng phong nổi lên khi giải phong ấn.
Làn khói đen thoát ra từ Cẩm Hy rít lên như những mảnh linh hồn ai oán. Những làn khói đó được Thượng Quan Viễn thu lại nơi vòng tròn phép.
Chỉ một lúc sau, khi những hư ảnh đó mờ dần, khi quanh Cẩm Hy không còn làn khói đen nào nữa, dưới chân cô xuất hiện mấy đốm sáng, những dải tiên khí long lanh bao quanh nữ chính nở rộ giống một đóa hoa sen.
Thượng Quan Viễn cười, ông vuốt chỏm râu bạc như một thói quen
“Được rồi đấy.”
Khoảnh khắc Cẩm Hy quay lại nhìn chúng tôi. Tôi đã sững sờ và bị hớp hồn trước nhan sắc diễm lệ khuynh quốc đó. Ra đây chính là nữ chính. Một viên ngọc sáng, trong, không tì vết. Một đóa mẫu đơn sống với nụ cười thanh thuần, khiến một nữ nhân như tôi cũng phải rung động.
Thế nhưng không biết làm sao tôi lại ngước nhìn Tử Huyên với một sự lo lắng và băn khoăn. Trong truyện, đây cũng là lúc hắn phải lòng nữ chính. Tôi... đang lo sợ hắn sẽ đem lòng yêu một nữ nhân khác, không phải tôi.
Nhưng trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, Tử Huyên lại không hề có chút hứng thú hay nao núng lay động nào. Hắn nhận ra tôi đang nhìn hắn, chỉ hỏi:
“Sao thế?”
Tôi thu lại ánh mắt của mình:
“Không có gì, Cẩm Hy... tỷ ấy đẹp thật”
“Liên quan gì đến ta?"
Hắn đáp với giọng tỉnh bơ rồi vò đầu tôi:
“Giờ thì, cáo biệt người rồi về thôi.”
Chúng tôi chia tay Thượng Quan Viễn và ra về, trước khi Tử Huyên cùng tôi hoàn toàn đi ra khỏi kết giới, ông với gọi:
“Tiểu tử áo đen gượm đã, ngươi nữa.
Tôi và Tử Huyên dừng bước, là hai lứa duy nhất chưa bước ra khỏi kết giới.
“Ta?”, Tử Huyên hỏi.
“Tiểu tử, ngươi có triển vọng đấy, trong ảo ảnh, lão đã phải tốn ít công sức dùng mưu mẹo mà cũng không hoàn toàn phong bế được khả năng của ngươi.”
Ông nheo mắt lại:
“Lão tuy đã tèm nhèm nhưng vẫn biết, ngươi hiện không phải tứ đẳng. Cao hơn thế. Ngươi đang tự đè nén mình sao?”
Ông bấm tay rồi lại nhìn tôi và nhìn hắn:
“Tiểu tử, biết phát triển mình là tốt. Đừng tự mãn, cũng đừng quá dấn thân vào cổ thuật, có ngày nó sẽ cướp lấy mạng của ngươi và người bên cạnh người đấy.”
Tử Huyên nắm lấy vai tôi, xoay người tôi về hướng kết giới và rời đi:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]