Phía sau lưng Tử Huyên, tôi thất kinh khi nhìn thấy đứa trẻ ba tuổi kia từ từ đứng dậy, nó quay ra nhìn tôi với một con mắt đen ngòm không có lòng trắng. Miệng nó hả ra những chiếc răng nanh dài nhọn hoắt như sói, lưng thằng bé đang có cái gì rục rịch sôi phồng lên.
Thoắt cái nó biến thành con Yêu Khuyển to bằng nửa cái cột đình, che phủ cả ánh trăng. Tôi giật mình đẩy Tử Huyên nằm úp xuống khi thấy nó xổng về đến chỗ chúng tôi.
Chợt dáng người trong vòng tay tôi nhỏ bé đến bất thường. Tôi run rẩy nhìn bóng lưng của con Yêu Khuyển, lại nhìn về Tử Huyên.
Hắn cũng đang trân trố nhìn tôi. Hắn hóa thành một đứa trả sáu tuổi tự lúc nào.
Không có thời gian cho chúng tôi suy nghĩ, tiếng Yêu Khuyển gầm gừ đang thôi thúc đẩy sự hoảng sợ lên đến cao trào. Tôi suýt quên mất, ở đời tôi sợ nhất là chó.
Tôi vội xách thanh trường kiếm hộ Tử Huyên, cả hai cong giò chạy về phía cửa.
Tử Huyên sáu tuổi chân ngắn chạy không nhanh bằng tôi, thế là tôi mới bế thốc hắn lên, lại co giò vận hết tốc lực.
"Này! Thả ta xuống!", Tử Huyên lay vai tôi.
Tôi lúc này vừa chạy vừa thở hồng hộc, mồ hôi túa ra như tắm.
"Huynh điên à? Nó đang đuổi đấy!"
"Cô không quay lại đánh nó thì sớm muộn cũng bị nó tấn công thôi."
"Đánh nó? Ta hay huynh? Với bộ dạng này của huynh và sức mạnh tầm cỡ khỉ đột của ta à?"
"Đừng nói nhiều, thử mới biết được."
Hắn vùng khỏi tay tôi và chạy ra sau khiến tôi khựng lại. Tôi rút kiếm ra trong tư thế phòng thủ chờ con Yêu Khuyến tới.
Bộ lông đen của nó mượt và bồng bềnh như khói súng, khuôn mặt dữ tợn dần hiện ra sau những bụi rậm. Đôi chân với bộ vuốt đỏ au màu máu gieo xuống nền đất bằng một thứ lực đạo uy vũ khiến lớp đất từ chân nó nứt toác ra.
Nó tiến tới chỗ Tử Huyên từ từ như đang chờ đợi phản ứng của con mồi.
Tử Huyên giơ tay lên thực hiện đạo chú thuật nào đó. Nhưng kì lạ rằng không có bất kì hiện tượng gì xảy ra. Chiếc vòng gỗ trên tay hắn sáng lên. Tử Huyên cố giằng chiếc vòng nhưng dường như hắn cố cởi nó lại càng siết chặt hơn.
Đây là sự can thiệp của chủ nhân Lai Vũ Cốc? Ông ta cố tình đẩy chúng tôi vào chỗ chết sao?
Tôi thấy sắc mặt Tử Huyên trở nên trầm trọng. Không nghĩ gì nhiều, tôi bế hắn lên và lại chạy. Nhưng lần này không suôn sẻ như thế.
Yêu Khuyển gầm lên, cuồng phong nó tạo ra hất tung cả tôi và hắn bay lên khỏi mặt đất, bật tung ra sau ba trượng. Lưng tôi đập vào một thân cây gỗ xù xì. Cảm giác đau nhói sộc thẳng lên đầu tôi.
Còn Tử Huyên, hắn đã rời khỏi bàn tay tôi từ lúc nào, cơ thể nhỏ bé đó không chịu được tác động lớn như thế. Hắn bị hất văng xa hơn tôi. Nơi hắn đang nằm im bất động là ngay vách vực và đối diện Yêu Khuyển.
Yêu Khuyển biết Tử Huyên là mối lo ngại cần được diệt trừ tiên quyết nên đã lao đến chỗ hắn. Tôi không nghĩ được nhiều phi thanh kiếm trên tay trong khoảnh khắc sinh tử.
Thanh kiếm cắm thẳng vào khớp hàm của nó. Không sâu, nhưng đúng chỗ hiểm.
Yêu Khuyển rú lên đau đớn, nó giậm chân xuống đất, lớp đất đá nơi cheo leo vách vực không chịu được ngần đó tác động. Nơi Tử Huyên nằm, đất vỡ ra...
Tôi bàng hoàng lao đến nhanh như một mũi tên chộp lấy tay hắn. Cả cơ thế Tử Huyên lúc này đang lơ lửng treo, phía dưới chân hắn là một màn đêm thăm thẳm, một chiếc vực sâu không thấy đáy.
Tôi kéo hắn bằng một tay nhưng lại chỉ thấy mình đang bị hút xuống theo không thể nhích lên được một phân nào. Một đôi tay yếu đuối mới có hơn một tháng tập luyện lấy đâu ra sức để kéo một đứa trẻ sáu tuổi đây.
Từng nắm đất bắt đầu vỡ ra. Nơi đây đất khô và xốp đến mức chẳng thể chịu được trọng lượng của một nữ và một đứa trẻ. Tôi thấy tiếng Yêu Khuyến đang gầm gừ sau lưng, tiếng lưỡi kiếm leng keng khi va vào nền đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]