Phía sau lưng Tử Huyên, tôi thất kinh khi nhìn thấy đứa trẻ ba tuổi kia từ từ đứng dậy, nó quay ra nhìn tôi với một con mắt đen ngòm không có lòng trắng. Miệng nó hả ra những chiếc răng nanh dài nhọn hoắt như sói, lưng thằng bé đang có cái gì rục rịch sôi phồng lên.
Thoắt cái nó biến thành con Yêu Khuyển to bằng nửa cái cột đình, che phủ cả ánh trăng. Tôi giật mình đẩy Tử Huyên nằm úp xuống khi thấy nó xổng về đến chỗ chúng tôi.
Chợt dáng người trong vòng tay tôi nhỏ bé đến bất thường. Tôi run rẩy nhìn bóng lưng của con Yêu Khuyển, lại nhìn về Tử Huyên.
Hắn cũng đang trân trố nhìn tôi. Hắn hóa thành một đứa trả sáu tuổi tự lúc nào.
Không có thời gian cho chúng tôi suy nghĩ, tiếng Yêu Khuyển gầm gừ đang thôi thúc đẩy sự hoảng sợ lên đến cao trào. Tôi suýt quên mất, ở đời tôi sợ nhất là chó.
Tôi vội xách thanh trường kiếm hộ Tử Huyên, cả hai cong giò chạy về phía cửa.
Tử Huyên sáu tuổi chân ngắn chạy không nhanh bằng tôi, thế là tôi mới bế thốc hắn lên, lại co giò vận hết tốc lực.
"Này! Thả ta xuống!", Tử Huyên lay vai tôi.
Tôi lúc này vừa chạy vừa thở hồng hộc, mồ hôi túa ra như tắm.
"Huynh điên à? Nó đang đuổi đấy!"
"Cô không quay lại đánh nó thì sớm muộn cũng bị nó tấn công thôi."
"Đánh nó? Ta hay huynh? Với bộ dạng này của huynh và sức mạnh tầm cỡ khỉ đột của ta à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3739391/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.