🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Khoan đã, Tử Huyên, làm thế nào huynh có thể xông vào ảnh ảo chỗ ta?"

Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải mỗi người sẽ có một thử thách riêng sao? Đáng lí ra hắn không thể xuất hiện ở đây, trừ khi đã vượt qua ải của mình rồi xông vào mắt trận tìm tôi. Nhưng làm gì có chuyện phi lí như thế.

Thấy tay hắn không có chiếc vòng gỗ, tôi mới nhìn hắn:

"Huynh dùng cổ thuật?", tôi lo lắng hỏi dồn dập: "Điên rồi, huynh không sợ bị phát hiện à?"

Tử Huyên thở hăt ra:

"Chuyện gấp nên phá lệ. Cô biết từ đầu sao phải giấu?", hắn đảo mắt như tránh ánh nhìn của tôi, ho khan một tiếng: "Đừng hiểu nhầm, không phải phá lệ vì cô. Đi năm thì về năm, cô vô dụng thế này đi một mình sợ trở ra không toàn mạng."

Cổ thuật sẽ tiêu hao nhiều pháp lực hơn bình thường tùy vào mục tiêu và đối phương người thi thuật yểm. Hắn làm như vậy cũng xem như mạo hiểm và đánh cược.

Chủ nhân của ảo ảnh mạnh gấp nhiều lần hắn, hắn tùy tiện làm thế chưa biết chừng sẽ bị phản phệ. Nhưng nhìn hắn vẫn đang lành lặn thế này tôi cũng an tâm đi tiếp.

"Huynh định tìm mắt trận thế nào?"

Tử Huyên nheo mày đầy suy tư. Có lẽ hắn cũng chưa nhìn ra được.

Trong lúc ấy, cảnh tượng quanh chúng tôi thay đổi. Không phải là một cánh rừng cổ thụ âm u rợn ngợp, không phải là bầu tà khí bao trùm không gian. Mà là lạc vào trong một gia trang rộng lớn đang phừng phực lửa cháy với những cột khói đen cao khổng lô.

Chúng tôi đứng giữa sân đình nhìn cảnh xác người nằm la liệt chất chồng lên nhau. Nhìn những mảnh gỗ đã cháy thành than phát ra tiếng kêu lách tách và đổ sụp xuống.



Tôi khế lén nhìn Tử Huyên, mặt hắn trắng bệch cắt không còn một giọt máu. Hắn đang nhìn về nơi có một đứa trẻ nằm rạp bên đống đổ nát hoang tàn. Bên phải cậu là một người phụ nữ diễm lệ nay đã từ giã cõi đời. Đó hẳn là mẹ cậu.

Chân cậu đầm đìa máu tươi, không thể di chuyển được nữa. Hai tay trước đầy những vết thương lớn nhỏ vẫn đang cố lê lết về hướng cửa. Nhưng chỉ được một chút, cậu đã gục và rưng rức khóc.

Tôi biết khung cảnh này. Đây là quá khứ của Tử Huyên.

Tôi kiễng chân, dùng hai tay che đi mắt hắn.

"Đừng nhìn. Tử Huyên, đó là ảnh ảo."

Quá khứ của phản diện đại nhân là cả một bi kịch đằng đằng sáu năm trời. Cha hắn là tông chủ của một tà phái tên là Giả Văn các, họ phụng sự, nhận mệnh của một kẻ tên là Kính Luân.

Mười lăm năm trước sau sự kiện họ kéo hơn một trăm con yêu quái tàn sát Càn Thiên trang và những người dân vô tội quanh đó, giới tu tiên đã quyết định phải lùng ra bằng được kẻ đứng sau và cho hắn một cái chết không toàn mạng.

Truyện viết rằng trong năm đó Kính Luân cũng bị tiêu diệt ở Yêu giới bởi thánh nữ Oanh Thời và Tứ Diêm Vương

Bách Lý Thiên Hinh, Giả Văn các mất đi chủ soái liền náo loạn mất phương hướng.

Giới tu tiên năm ấy đã lùng ra được nơi ở của cha mẹ Tử Huyên và đương nhiên đã dẫn đến trận mưa máu gió tanh năm ấy.

Phải, nguyên do chính khiến Tử Huyên bị tha hóa, nguyên do chính khiến Tử Huyên tàn sát cả Thiên Vân sơn là bởi người đã dẫn quân đi tàn sát Giả Văn các chính là cha tôi, Úy Trì chưởng môn.

Hắn bị giết hụt và cũng được cha tôi cưu mang sau này năm sáu tuổi. Chính cha tôi cũng không hề biết Tử Huyên là tàn dư của Giả Văn các. Và Tử Huyên cũng không biết kẻ thù diệt môn của mình là ai vì năm đó hắn quá nhỏ tuổi.



Thành thật, tôi có một khúc mắc lớn. Kể cả đã ba năm trôi qua sau trận thảm sát thì không thể nào có chuyện Tử Huyên không vương chút gì tà khí từ cha mẹ hắn. Là sạn của truyện hay tôi bỏ lỡ khúc nào rồi? Hay cha tôi bị che mắt hoặc là ông không nỡ xuống tay nên đã thanh tẩy giúp cậu?

Còn quá nhiều chi tiết tôi vướng bận. Tôi quên đi không ít tình tiết trong chính truyện. Mà có lẽ chỉ trong năm tới, sự thật nghiệt ngã này sẽ tới tai Tử Huyên, nhưng trước mắt, tôi không muốn là lúc này.

Tôi muốn giúp Tử Huyên vượt qua nợ máu, tôi muốn giúp hắn thôi không đeo bám quá khứ nữa. Gia đình hắn làm nhiều điều ác, có hàng ngàn mạng người đã chết dưới tay Giả Văn các.

Hắn không cần phải nối tiếp những đau thương đó, không cần phải nối tiếp những tội ác cha hắn đã gây ra. Tất nhiên tôi không cần hắn phải tha thứ cho cha, không cần buông bỏ sự đau đớn, uất ức, hãy khóc, hãy san sẻ cho tôi nữa.

Nếu có thể, tôi mong Tử Huyên không biết sự thật đằng sau đó. Tôi muốn hắn sống một đời an nhiên. Một cậu thiếu niên vẫn còn bao điều xán lạn đón chờ không cần tự thu hẹp mình trong quá khứ tang tóc.

Tử Huyên đón lấy tay tôi gỡ xuống. Hắn vẫn cầm tay tôi và thở hắt ra với một vẻ nặng nề. Đôi mắt đó đang nhìn tôi với vẻ đầy tội nghiệp như một chú cún bị thương. Hắn nhìn tôi, in hằn tôi trong con ngươi đẹp đẽ đó để quên đi hình ảnh đầy đáng sợ kia.

Khi đó, chợt khung cảnh chung quanh chúng tôi mờ dần.

Tôi nhớ ra rồi.

Mắt trận này vận hành dựa theo nỗi sợ. Nó sử dụng nỗi sợ để đưa người ta vào một vòng lặp vô tận cho đến khi sinh lực bị bòn rút, héo mòn đi. Vượt qua được nỗi sợ, trận sẽ vô hiệu.

Nhìn dáng vẻ này của Tử Huyên, hẳn là hắn đã cố đè nén chuyện này không chỉ một hai lần. Tử Huyên rốt cuộc đã trải qua những gì trong mười mấy năm hắn trưởng thành? Làm thế nào hắn có thể đối diện với nỗi sợ một cách nhanh chóng nhẹ nhàng đến vậy.

Tôi đã không ngờ rằng, phản ứng của hắn lại bình thường đến thế. Không khóc cũng không hoảng sợ, chỉ là từ từ đè nén nỗi sợ đến mức gần như không tồn tại, không để nó trở thành yếu điểm.

Đằng sau một cậu thiếu niên ngông ngạo, còn những gì tôi chưa biết...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.