"Khoan đã, Tử Huyên, làm thế nào huynh có thể xông vào ảnh ảo chỗ ta?"
Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải mỗi người sẽ có một thử thách riêng sao? Đáng lí ra hắn không thể xuất hiện ở đây, trừ khi đã vượt qua ải của mình rồi xông vào mắt trận tìm tôi. Nhưng làm gì có chuyện phi lí như thế.
Thấy tay hắn không có chiếc vòng gỗ, tôi mới nhìn hắn:
"Huynh dùng cổ thuật?", tôi lo lắng hỏi dồn dập: "Điên rồi, huynh không sợ bị phát hiện à?"
Tử Huyên thở hăt ra:
"Chuyện gấp nên phá lệ. Cô biết từ đầu sao phải giấu?", hắn đảo mắt như tránh ánh nhìn của tôi, ho khan một tiếng: "Đừng hiểu nhầm, không phải phá lệ vì cô. Đi năm thì về năm, cô vô dụng thế này đi một mình sợ trở ra không toàn mạng."
Cổ thuật sẽ tiêu hao nhiều pháp lực hơn bình thường tùy vào mục tiêu và đối phương người thi thuật yểm. Hắn làm như vậy cũng xem như mạo hiểm và đánh cược.
Chủ nhân của ảo ảnh mạnh gấp nhiều lần hắn, hắn tùy tiện làm thế chưa biết chừng sẽ bị phản phệ. Nhưng nhìn hắn vẫn đang lành lặn thế này tôi cũng an tâm đi tiếp.
"Huynh định tìm mắt trận thế nào?"
Tử Huyên nheo mày đầy suy tư. Có lẽ hắn cũng chưa nhìn ra được.
Trong lúc ấy, cảnh tượng quanh chúng tôi thay đổi. Không phải là một cánh rừng cổ thụ âm u rợn ngợp, không phải là bầu tà khí bao trùm không gian. Mà là lạc vào trong một gia trang rộng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3739390/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.