Lần tới khi tôi tỉnh dậy, cả người đã không còn phải chịu đau đớn gì nữa. Thế giới tu tiên này hay thật, chỉ cần kiếm được một y sư giỏi, bao vết thương trên người cũng không phải lo sợ. Nhưng nó cũng có nhược điểm, dù vết thương có thể lành, xét về bên ngoài thì đúng là thế, nhưng bên trong lại chưa chắc.
Điều đầu tiên tôi có thể cảm nhận được lúc cổ cựa mình đó chính là chân tôi mỏi nhừ và lưng tôi vẫn có cảm giác ê ẩm. Không đau, nhưng nó giống như gân cốt của tôi đã già đi cả chục tuổi.
“Tỉnh rồi à”
Một giọng nam trầm, vang lên trên đỉnh đầu tôi. Vẫn là Tử Huyên. Lần nào tôi tỉnh dậy người đầu tiên tôi gặp cũng là hắn. Có phải vì hắn đang nhận mệnh phụ trách tôi không? Hay do hắn đơn thuần lo lắng cho tôi?
Tôi nghĩ đó là về một.
Khi này tôi không còn thấy vẻ giận dữ như muốn giết người trong đôi mắt hắn như hôm nọ nữa. Thay vào đó, hắn liên tục chất vấn tôi:
“Cô đem não mình ném ra ngoài cửa sổ à? Không phải ta bảo gặp địch mạnh thì đừng cố sao."
Tôi ấp úng nói, giọng tôi khàn và đặc tiếng đờm:
“Ta muốn vào bán kết.”
Hắn cười nhếch mép, có vẻ khó chịu nói với tôi:
“Bán kết? Cô ngủ li bì bảy ngày liền, Vân Hoa đại hội đã kết thúc rồi thì làm gì còn cơ hội mà bán kết.”
“Cô thích tự ngược mình à? Thích để cả Thiên Vân sơn này nháo nhào hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3736849/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.