Tôi lại tiếp tục chạy, ngã thì tôi lại đứng dậy tiếp không hề bỏ cuộc. Tôi còn ôm lấy chân đối thủ khi vớ được cơ hội, cắn thật mạnh vào đùi cô ta khiến cô ta hét lên đầy đau đớn. 
Cô ta liên tục dùng khuỷu tay đập vào lưng tôi. Lưng tôi như muốn gãy vụn ra vì sức lực khủng khiếp từ đối thủ. 
Nhân lúc đó tôi giật chiếc roi của cô, giả vờ ngã xuống rồi dùng chân đá vào cằm cô ta. Tôi tức tốc đứng lên, lại chạy. 
Nhưng lần chạy này tôi đã thấm mệt, bất lực ngã dúi xuống khi mà vừa vùng dậy đi được mấy bước. Đối phương đi tới đá văng tôi ra xa, giật lại pháp khí. 
Những gì tôi làm chỉ là để kéo dài thời gian... 
Song dường như cách tôi cứng đầu đã thành công chọc giận đối thủ. Cô ta liên tiếp quất roi vào chân tôi khiến tôi đau đớn đến mức không thể gượng đứng dậy được nữa. 
Tôi còn ép cho mình không hét thành tiếng và nhất quyết bám trụ ở trên này. Thời gian sắp hết rồi, tôi chỉ cần cổ cự chút nữa thôi. Ba trăm năm tu vi của tôi. 
Một lần nữa chiếc roi quất xuống, lần này là quấn vào người tôi, hất tôi lên. Tôi thấy mình đã bay khỏi võ đài. 
Tôi phải nhận thua rồi sao? Nhưng tôi lại thoáng thấy sát ý trong đôi mắt của đối phương. Tôi thấy nụ cười man di ẩn sau lớp màn che mặt ấy khi nhìn từ trên này xuống. Tôi thấy vẻ mặt bàng hoàng đau xót của hai người Cẩm Hy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3736016/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.