Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn đối thủ rút cây roi bên hông ra. Trông phách lối thật, nếu nói tôi không run thì tôi xạo đó. Con người thì cũng biết đau mà.
Vả lại, tôi không có pháp bảo nào đáng đồng tiền. Úy Trì Tuyết Nhi xưa nay chăm chút cho váy vóc áo gấm, không quan tâm đến việc bản thân sử dụng món khí giới chày cối cũ kĩ độ nào.
Vũ khí tôi dùng là một thanh đoản đao còn ngắn hơn cả chiều dài cẳng tay, thoạt trông như một món đồ chơi cho trẻ con. Mà cây roi dài thế kia, còn có cả tia sét thì ắt là sở trường tấn công diện rộng. Tấn công phạm vi rộng là khắc tinh của tôi.
Cô ta nhìn tôi đăm chiêu, còn tôi lại không dám thở mạnh. Có vẻ cô ta đang đánh giá khả năng thực chiến của tôi.
Phù Thiên thuật có thể truyền linh lực từ môi trường xung quanh sang cho người thì cũng có thể làm ngược lại.
Nhưng nó có giới hạn và một điều kiện tiên quyết chết tiệt, đó là trình độ người bị rút linh lực tức là người bị yểm không được cách người thi thuật quá xa. Nếu không dễ bị phản phệ.
Tôi thì không sợ phản phệ đâu mà tôi sợ điều kiện thứ hai nữa, đó là tôi phải yểm được Phù Thiên thuật lên cô ta hãy. Đối thủ của tôi sau vòng loại lần một cũng đã biết sở trường của tôi. Dễ gì cô ta để tôi yểm.
Rồi bỗng không khí quanh tôi đặc quánh lại, đối thủ của tôi lao tới tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735105/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.