“Nghiệt tử! Con có biết nếu để chuyện này lộ ra ngoài con sẽ bị trục xuất khỏi tông môn?”, tiếng quát tháo của Lại Vân Trường vọng ra ngoài. 
Rồi chợt khẽ dần 
“Thật là, vi sư đã dặn không được tùy tiện sử dụng cổ thuật... Nay đại hội đã hết, người cũng về, đám Tịch Nguyệt cốc mà truy cứu đến cùng thì ta cũng không biết cứu con thế nào.” 
“Đệ tử..” 
Là tiếng của Tử Huyên. 
“Hôm nay ta đúng là không thể dung túng cho con. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tông môn chúng ta cũng có quy định rõ ràng, không phạt con xem chừng con cũng không biết mình sai ở đâu.” 
Tôi nghe thấy tiếng động “lạch cạch” trong phòng, đầu nhảy số ra mấy cảnh tượng phạt roi mây như trong phim bèn mở tung cửa hốt hoảng xông vào: 
“Không được!”, tôi hét như một chiếc loa phát thanh, ngang ngược chen vào cuộc hội thoại đang trên đà căng thẳng khiến cho hai người bên trong sững sờ, quay ra ngơ ngác nhìn tôi. 
Tôi đi tới bên cạnh Tử Huyên, lúc này hắn đang quỳ, tóc xõa, mặc bạch y. Quả thực nhìn dáng lưng đó của hắn đã có lúc tôi bị hút mắt. 
Bộ tiểu thuyết cũng thật quá đáng, sao có thể tạo ra một phản diện đẹp thế này chứ? Dù tính hắn có chút đáng ghét đấy, nhưng tôi là kiểu người ăn bằng mắt trước, chất lượng xem xét sau nên tôi xí xóa chuyện trước đó. 
Một thân xác ế thâm căn cố để tôi đây chưa một mảnh tình vắt vai cũng phải mủi lòng. Lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3737875/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.