Tôi tự tin mình là một đứa trẻ ngoan, nghe lời cha tôi về phòng dọn đồ. Tôi mang theo cũng chỉ mấy mẩu bạc vụn, nhưng tốn thì giờ ở khâu chọn đồ.
Úy Trì Tuyết Nhi nhiều trang sức, váy vóc, lụa gấm đắt tiền mà xuềnh xoàng quá, bộ nào bộ nấy rườm rà. Tìm được bộ váy đơn giản trong tủ đồ kếch xù này cũng là một loại thử thách.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Tịch Khiết Vân đã chờ sẵn tôi ở điện bên ngoài. Đấy là lần đâu tôi diện kiến nam chính.
Hắn đẹp thật, hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Khi này sương còn bao phủ, giăng một lớp màn mỏng như tấm lụa lên tầng không khí, thế mà Khiết Vân vẫn làm sáng bừng cả không gian.
Hắn trắng, nhiễu khi trắng hơn cả tôi, nhưng không vì thế mà át đi sức vóc nam tử của hắn. Khiết Vân cao, vai lại rộng trông rất ra dáng đại trượng phu. Nếu Tử Huyên mang một vẻ kiêu kì tựa như hồ ly thì Khiết Vân lại điềm đạm trông lương thiện chất phác.
Hào quang nhân vật chính phủ lên Khiết Vân khiến hắn lúc nào trông cũng như một chàng tiên tử đang thưởng ngoạn hồng trần.
Ngẫm lại tôi thấy Úy Trì Tuyết Nhi cũng không đáng trách khi si mê nam chính quá độ. Trách gương mặt này quá đỗi ăn tiền. Chỉ là cách nhân vật tôi vớ phải này đây có cách theo đuổi người thương thật đáng sợ.
Khiết Vân thấy tôi chỉ khẽ cười.
Khi nào tôi thân với hắn rồi tôi sẽ bảo hắn không được tùy tiện thân thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735089/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.