Tôi len lén ngước nhìn Tử Huyên. Mặt hắn đen hơn cả đít nồi nữa. Hắn trừng trừng nhìn tôi với cặp mắt chết.
Thấy thế, tôi biết điều rón rén chìa chân xuống đất, từ từ buông hắn ra, tử tế chỉnh trang y phục cho hắn. Tôi bẽn lẽn ngước lên, hắn vẫn nhìn tôi cực kì chán ghét. Nếu hôm nay Khiết Vân không ở đây, sợ là hắn giết tôi mất.
Tôi hoảng sợ lùi ra sau trốn sau lưng Khiết Vân, tôi thầm thì to nhỏ:
“Sư huynh, đại ma đầu giá lâm...”
Khiết Vân bênh tôi:
“Kìa, đệ nhìn sư muội như thế khéo dọa sợ người ta cho xem, ai dám lại gần đệ nữa.”
Tử Huyên nhìn tôi còn dữ tợn hơn, vừa gằn nói vừa dậm chân dọa tôi thêm khúm núm:
“Tốt nhất là cô ta đừng có lại gần đệ.”
“Ta cũng muốn né lắm chứ bộ...”, tôi lí nhí nói: “Đồ phản diện chết tiệt.”
“Hả sao cơ?”, Khiết Vân loáng thoáng nghe thấy hỏi tôi.
Tai hai người này nhạy một cách đáng sợ đấy. Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
“Chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi, có mặt Tử Huyên, Khiết Vân trở nên chủ động hơn thảy, đó là điều minh chứng cho thấy mối quan hệ của họ rất thân thiết và tôi thì khó mà sớm tối xen vào được.
“Huyên, sao đệ lại tới đây? Không phải sư phụ phân cho đệ nhiệm vụ khác rồi à?”
Chuyện đó là tôi đề xuất đấy, nên giờ tôi đang cực kì khúm núm và không dám nhìn thẳng mặt hắn ta đây.
“Ta giải quyết xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735090/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.