Người ta nói oan gia thì ngõ hẹp, trái đất tròn như thế và Thiên Vân sơn nhiều đệ tử đến vậy, mắc gì vừa khi tôi xin xỏ cha xong lại gặp ngay “quả nợ” ở cửa phòng cha thế này.
Hắn, Bách Lý Tử Huyên một tay chống nạnh trưng ra điệu bộ chán ghét tận cùng chất vấn tôi:
“Ta gọi mà cô điếc à?”
Phản diện đại nhân mỏ hỗn của tôi ơi, tôi có điếc đâu. Chỉ là ban nãy mới đi ra cửa đã gọi thẳng tên tôi “Úy Trì Tuyết Nhi” tôi làm sao đỡ kịp. Một là tôi chưa quen giao diện và cái tên mới mẻ này, hai là tôi sợ anh đấy.
Trong ba sáu kế, tôi chọn kế thứ ba bảy, kế hèn. Tôi giả bộ không nghe thấy, mồm huýt sáo, vừa đi vừa tí tửng đá chân như đang kẹt trong thế giới nhiệm màu riêng.
Nhưng kẻ bẩm sinh cao ngạo như Tử Huyên, lại thêm cái độ tuổi trời đánh đó khiến hắn không dễ bỏ qua cho tôi. Hắn còn đi theo tôi xem tôi giả bộ được đến độ nào.
Tôi hộc máu thầm trong lòng đây. Chân thì đá mà tay thì run, lưng vã mồ hôi tua tủa. Tôi thấy mà, ban nãy hắn lườm nguýt tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
Tử Huyên là một đứa trẻ hoàn cảnh khó khăn được Thiên Vân sơn nhặt về nuôi dưỡng năm sáu tuổi. Hắn ghét cực kì những kẻ sinh ra ngậm thìa vàng lại không có chí tiến thủ như Úy Trì Tuyết Nhi. Tử Huyên thẳng thắn và cũng cao ngạo, không ngần ngại cho đối phương biết hắn ghét kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735088/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.