Lợi dụng ưu thế là con cưng của tông chủ Thiên Vân sơn, trong hôm đó, tôi xách nải tới chỗ cha, bù lu bù loa nói muốn theo Khiết Vân đi đến Càn Thiên trang.
Sở dĩ tôi đòi ấy là bởi tôi biết sắp tới, hay chính xác là trong nay mai, cốt truyện sẽ bắt đầu.
Tịch Khiết Vân cùng Tử Huyên phụng mệnh Úy Trì chưởng môn tới các tông môn khác thông báo về thể lệ cũng như nhận bảng tên thí sinh tham gia Vân Hoa đại hội- đại hội năm năm một lần so tài giữa các tông phái.
Khi Khiết Vân tới Càn Thiên trang, cả hai sẽ gặp nữ chính Cẩm Hy. Tôi đưa đẩy họ thì đương nhiên phải thường trực xuất hiện rồi. Hơn hết, đây là dịp tốt để có thể thiết lập mối quan hệ tốt với tuyến nhân vật chính.
Một nhân vật chẳng đủ trình so kè với quần chúng như tôi cũng vất vả lắm chứ bộ.
Tôi ôm chân cha vứt hết liêm sỉ nài nỉ ông:
“Đi mà, cha ơi.”
Tôi van thế, lại không thấy ông nói gì thì liên tục lặp đi lặp lại “đi mà” như một chiếc máy nổ.
Úy Trì Thiên Dật, cha tôi thấy thế sinh phiền não. Ông thở hắt ra rồi nói “thôi thôi thôi” liên tiếp ba tiếng.
“Ta cũng hết cách với con. Lần này đường núi xa xôi con có chịu được không?”
Tôi vỗ ngực tự hào:
“Cha yên tâm, tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, con sức dài vai rộng không hề gì.”
Cơ thể này của tôi thật ra mới mười sáu. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735087/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.