“Ai đó, xin ai đó hãy cứu người ấy đi.”
“Có ai đó không? Cứu lấy y... Làm ơn.”
“Ông trời ơi, ông có đức hiếu sinh xin cho con một nguyện vọng...”
Tiếng van nài thống thiết cứ liên tục lởn vởn qua lại trong đầu tôi khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Tôi thở hồng hộc, tham lam hít lấy hít để không khí. Trái tim tôi đau quá, như thể bị ai đó bóp nghẹt.
Cảm giác đè nén khó chịu dâng lên trong lồng ngực tôi lúc này là gì? Tai tôi vẫn đang luẩn quẩn những điệu gió vu vi như từ phương xa đổ lại. Đầu tôi nhức nhối như đang có hàng vạn con trâu mộng chạy qua.
Một giấc mơ kì lạ. Không có hình ảnh gì cả, một màn đêm đen thăm thẳm và tiếng van nài cầu xin phát ra từ tứ phía. Giọng nói ấy thật lạ lẫm, nó vang vọng khiến tôi khó xác định cụ thể đó là ai.
Lục trong trí óc, dường như cũng chẳng ai tôi quen biết có chất giọng như vậy, mà sao phải van nài đầy khổ sở như thế?
Tôi chịu chết. Giấc mộng quái đản.
Nhưng quái đản hơn chính là hoàn cảnh của tôi lúc này. Đã một ngày trôi qua rồi mà tôi vẫn không thôi bàng hoàng sửng sốt khi nhìn mình qua tấm gương đồng.
Vẫn là gương mặt đó, vẫn là một nhan sắc ưa nhìn có phần bình thường không có gì nổi bật, nhưng y phục trên người lại không phải là bộ áo hoodie thân thuộc, không phải chiếc “long bào” của trường sư phạm tôi thích trưng diện mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735086/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.