"Vũ...~"
"A Thiên? Bên đó của anh ổn chứ?"
"Có tiến triển.."
"Hmm, thật tốt đi. Mà anh gọi đến có gì cần dặn dò sao?"
"Tôi, à, ừm gần đây..."_ "Mình không thể nói thẳng rằng mình nhớ em ấy."
Cố Dục Thiên cúi đầu bẽn lẽn như thiếu nữ đang yêu, ấm úng không rõ ràng. Triệu Phong ngồi bên cạnh cảm thấy đặc biệt trướng mắt, cái uy thế hổ săn mồi lúc ở trên phòng họp đâu? Giỏi thì bật ra đi. Tự hỏi có nên livestream cho toàn thể nhân viên trong công ty xem hay không.
Từ Bạch Vũ ở đầu dây thì ngơ ngác chờ câu trả lời, Cố Dục Thiên thì ủ rũ cụp cả tai. Triệu Phong mất hết kiên nhẫn lập tức đứng dậy chộp lấy điện thoại hắn hét.
"Bạch Vũ! Vị này muốn nói là hắn kén ăn. Ở đây ăn cơm không ngon, sắp thành que củi khô cháy không nổi!"
"Hả?"
"Cái thằng này, mày---" Cố Dục Thiên dơ chân muốn đạp tên nhét chữ vào mồm này ra ngoài.
Triệu Phong lúc cấp ba từng ở trong đội điền kinh, nhắm mắt mở ra đã chạy không thấy bóng dáng.
"Đồ ăn ở đó hoàn toàn không hợp khẩu vị anh?"
Để đó hắn sẽ tính lại chuyện lương bổng của tên này sau, bạn nhỏ đang hỏi hắn, hắn nên thành thật một chút.
"Ừ, khụ, cơm không ngon, đánh giá vệ sinh ở đây không cao. Trong canh hôm qua còn tìm thấy miếng sắt của búi cọ nồi, hôm trước thì..."
Hắn không có kể khổ đâu, cũng không có nói dối để làm mình làm mẩy với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bung-sao-lai-to-roi/2533369/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.