Điều này, điều này... Người buôn bán giấy tờ giả đúng là không gì không làm được.
Kiều Đông Dương không cãi lại được, người bình thường rất sợ hãi căn bệnh nan y này. Những người bị bệnh AIDS sẽ bị xã hội kỳ thị chứ đừng nói lúc ấy trên người Trì Nguyệt toàn là vết thương... Trong mắt những tên ngu ngốc đó, cô chính là một quả bom hẹn giờ biết đi.
"Chẳng trách!"
Nếu không có cái này, khả năng một cô gái như cô có thể thoát khỏi mấy tên đàn ông quá mong manh.
Kiều Đông Dương nghe cô kể lại xong muốn cười thật to, lại cảm thấy không đúng lúc, khóe miệng co giật mấy lần, biểu cảm hơi quái dị.
"Anh cười đủ chưa?"
"Không buồn cười, không hề buồn cười."
Trì Nguyệt nhìn nụ cười không thể giấu được ở khóe môi anh, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Nghe việc đau lòng của người khác còn có thể hài lòng đến mức này, anh Kiều cũng được coi là người hiếm thấy. Thế nhưng dù không có hồ sơ bệnh án giả này, bọn chúng cũng đừng hóng kiếm được lợi lộc gì. Có một tên khốn, có lẽ đã bị tôi đã đến bất lực. Còn có một tên..."
Giọng nói của Trì Nguyệt đột nhiên trở nên nặng nề, cơ thể cứng đờ.
"Bị tôi đâm dao vào eo, không biết có nguy hiểm đến mạng sống hay không."
Kiều Đông Dương ngạc nhiên.
"Lúc ấy quá hỗn loạn, tôi không kịp nhìn rõ. Nếu tôi gϊếŧ người trong tình huống đó, có được tính là phòng vệ chính đáng không?"
Trái tim Kiều Đông Dương nhảy lên tận cổ họng, một lúc lâu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025806/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.