Ba phút sau, cửa xe mở ra.
Nhanh vậy sao?
Kiều Đông Dương ngoảnh lại đánh giá Trì Nguyệt, chân mày nhíu chặt lại: "Thế là được rồi à?"
Cô đã xử lý vết máu dính trên quần áo, nhưng không đổi sang bộ quần áo mà anh ném cho, điều này khiến Kiều Đông Dương không hài lòng.
"Ừm." Trì Nguyệt chậm rãi xuống xe, sự chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài xe rất lớn, cô hơi khó chịu kéo chặt áo khoác lại, khoanh hai tay vào nhau, khuôn mặt tái nhợt bị khẩu trang và kính chắn gió che kín, không thể nhìn thấy biểu cảm.
"Được rồi."
"Vì sao cô không thay quần áo?"
"Không cần thay, không nhếch nhác quá là được."
Kiều Đông Dương chậm rãi đến gần nhìn những nơi bị cô lau chùi vẫn hơi ẩm ướt, hô hấp của anh thoáng nặng nề: "Cô mắc chứng tự ngược hay là ghét bỏ tôi?"
Trì Nguyệt khẽ giật mình, cô lắc đầu: "Không, không phải. Anh Kiều, rất cảm ơn anh, tôi phải đi rồi."
Hàng lông mày của Kiều Đông Dương sắc bén như lưỡi dao, anh kìm nén lửa giận lại, nhấn mạnh: "Quần áo của tôi rất sạch sẽ, vẫn chưa mặc đến!"
Ôi! Trì Nguyệt càng tiếp xúc nhiều với anh, càng cảm thấy người này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chỉ cần mọi chuyện không phát triển theo mong muốn của anh, anh sẽ kiên trì cố gắng thuyết phục người khác, đúng là hơi bá đạo đáng ghét.
"Tôi biết anh Kiều có ý tốt. Nhưng thứ nhất, quần áo của anh Kiều quá rộng, tôi không mặc vừa. Thứ hai, tôi còn phải tiếp tục thi đấu, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025807/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.