Trong không gian yên tĩnh này chỉ có hai người, một nam, một nữ khiến mỗi chữ đều trở nên nhạy cảm.
Đương nhiên Trì Nguyệt hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.
Cô yên lặng nhìn ảnh ngược của người đàn ông trên kính xe, mỉm cười như có như không: "Thì ra anh cũng giống bọn chúng."
Kiều Đông Dương khẽ giật mình: "Ý cô là gì?"
Trì Nguyệt: "Điều quan tâm nhất vẫn là việc trong đũng quần."
Kiều Đông Dương: "..."
Anh khẽ hừ một tiếng, biểu cảm rất nhẹ nhàng: "Cô Trì, vì sao cô không thể hiểu đây là sự quan tâm?"
Trì Nguyệt: "Lòng nhiều chuyện, lòng tò mò cũng là sự quan tâm."
Kiều Đông Dương gật đầu: "Đương nhiên cô cũng có thể nghĩ như vậy, cũng có thể không trả lời."
Trì Nguyệt mím môi: "Nếu tôi nói có thì sao?"
Ánh mắt Kiều Đông Dương trở nên sắc bén, bàn tay đang bôi thuốc cho cô cũng trở nên thô bạo hơn, dây thần kinh nhảy lên gần như không kìm nén được cơn giận: "Tôi sẽ gϊếŧ chết bọn chúng!"
Trì Nguyệt cười một tiếng, trong đôi mắt sáng ngời thoáng hiện ra vẻ nghịch ngợm trẻ con: "Nếu tôi nói không có thì sao?"
Kiều Đông Dương giật mình, trái tim đang kéo căng cũng vô thức thả lỏng: "Ha ha! Vẫn gϊếŧ chết bọn chúng!"
"Vậy không có gì khác biệt cả." Trì Nguyệt cong môi: "Sau khi gϊếŧ chết bọn chúng, tôi sẽ nói cho anh biết đáp án."
Câu trả lời này khiến người ta hơi bất ngờ. Kiều Đông Dương tin chắc rằng chỉ có người phụ nữ như Trì Nguyệt mới đưa ra một đáp án không phải câu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025805/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.