Chương trước
Chương sau
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn anh ta một cái, trong mắt anh ta hiện lên sự xa cách, giống như hai người họ căn bản chưa từng nhìn thấy nhau!

Thế nhưng anh kêu cô là bạn học, rõ ràng biết những lời cô vừa nói chính là nói dối.

Viêm Cảnh Hi rũ mắt, hai tay co lại không nhận.

Lục Mộc Kình nhìn khuôn mặt tinh xảo đỏ lên, hơi nhếch khóe miệng lên, âm cuối cao lên, "Quyển sách này không phải là của cô sao?"

Viêm Cảnh Hi có lẽ vẫn chưa có khả năng khống chế cảm xúc, cũng không thể nhìn thấuhoàn toàn tâm tưngười đàn ông trước mắt này, thế nhưng, cô không ngốc.

"Cảm ơn." Viêm Cảnh Hi nói một tiếng, nhận lấy sách của anh, tay bị anh giữ chặt, liếc mắt nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh, cảm thấy người đàn ông này cố ý , mang theo đôi mắt tức giận nhìn về phía người đàn ông này một lúc, anh mới buông lỏng tay ra.

Anh không nhìn cô mà tao nhã tự phụ nói với giáo sư Dương: "Sinh viên này của thầy rất có lòng, biết giáo sư Dương đặc biệt thích Lâu Lan, làm người so với học tập có phần quan trọng hơn, giáo sư Dương cảm thấy thế nào?"

Giáo sư Dương cười cùng gật đầu đồng ý."Đúng vậy!"

Bản Lâu Lan này là di chỉ* nguyên trạng rất quý giá, rất khó tìm được.

Quan trọng là, Lục Mộc Kình giúp Viêm Cảnh Hi nói chuyện, ông ta liền khẳng định không thể nhằm vào Viêm Cảnh Hi.

"Tôi còn muốn soạn bài, tôi đi trước, có cơ hội sẽ mời thầy Dương ăn cơm."

Lục Mộc Kình nói chuyện rất khách khí, phong thái ưu nhã, cao quý xa cách.

Nhưng trên mặt giáo sư Dương từ đầu đến cuối đều nở nụ cười nịnh nọt.

Dù cho Lục Mộc Kình xoay người rời đi, lão đầu tính tình xấu xa và kì quái này vẫn khom lưng khuỵu gối nịnh nọt đưa đến tận cửa.

Viêm Cảnh Hi nhướn mày, trong con ngươi thâm trầm mấy phần.

Cô đưa ra một kết luận.

Đàn ông Lục gia, không được chọc!

Viêm Cảnh Hi nhìn thấy giáo sư Dương trở về, cười hỏi: "Giáo sư Dương, còn muốn em viết bản kiểm điểm không?"

Ánh mắt quái dị của giáo sư Dương quan sát Viêm Cảnh Hi liếc mắt một cái, nở nụ cười cứng ngắc, "Vận may của cô tới rồi."

"Dạ?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc trước những lời nói của ông ta, chẳng lẽ là giáo sư Dương hiểu lầm người đàn ông vừa nãy cùng cô có quan hệ?

"Đi, đi học đi, ngàn vạn lần đừng tới muộn." Giáo sư Dương khó có được khẩu khí dịu dàng như vậy.

Mặc kệ nó?

Cô thuận lợi không phải viết bản kiểm điểm là tốt rồi.

Viêm Cảnh Hi đi ra cửa, hướng phía phòng học đi đến, lại nhìn thấy người đàn ông kia đi phía trước.

Cô cố ý đi chậm lại, cùng anh ta giữ khoảng cách nhất định.

Đột nhiên, người đàn ông kia dừng bước, nghiêng mắt liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy như mực.

Viêm Cảnh Hi nhìn về phía sau mình, không có người, vậy hẳn là anh ta đang nhìn cô.

Chờ cô quay đầu lại nhìn, anh ta đi nhanh tới phía cô, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ.

Viêm Cảnh Hi đứng thẳng lưng, nghiêng người, lưng dán trên mặt tường, cúi đầu tận lực làm cho mình tĩnh táo.

"Cô là giáo viên?" Lục Mộc Kình hỏi, ngữ khí không lạnh không nhạt.

Viêm Cảnh Hi biết sắp có chuyện lớn, khẽ nhíu chân mày.

Anh ta không phải đã biết cô là sinh viên sao? Nói như vậy, là cố ý tố cáo cô.

Cảm giác được anh đang chế nhạo mình nhưng cô không hề chột dạ, Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, tròng mắt sáng lên, thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái hùng hồn trả lời: "Sinh viên!"

Con mắt thâm thúy của Lục Mộc Kình nhuộm một tầng sương mù thượng, phản chiếu ánh nắng lấm tấm, trở nên óng ánh dị thường.

"Vậy cô ở trước mặt tôi cố ý nói mình là giáo viên vì muốn tạo ấn tượng tốt cho tôi?"

Âm cuối của anh đi lên, mang theo tia ái muội dò hỏi.

Mặt Viêm Cảnh Hi nóng ran, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.