Viêm Cảnh Hi liếc nhìn anh ta một cái, trong mắt anh ta hiện lên sự xa cách, giống như hai người họ căn bản chưa từng nhìn thấy nhau!
Thế nhưng anh kêu cô là bạn học, rõ ràng biết những lời cô vừa nói chính là nói dối.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, hai tay co lại không nhận.
Lục Mộc Kình nhìn khuôn mặt tinh xảo đỏ lên, hơi nhếch khóe miệng lên, âm cuối cao lên, "Quyển sách này không phải là của cô sao?"
Viêm Cảnh Hi có lẽ vẫn chưa có khả năng khống chế cảm xúc, cũng không thể nhìn thấuhoàn toàn tâm tưngười đàn ông trước mắt này, thế nhưng, cô không ngốc.
"Cảm ơn." Viêm Cảnh Hi nói một tiếng, nhận lấy sách của anh, tay bị anh giữ chặt, liếc mắt nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh, cảm thấy người đàn ông này cố ý , mang theo đôi mắt tức giận nhìn về phía người đàn ông này một lúc, anh mới buông lỏng tay ra.
Anh không nhìn cô mà tao nhã tự phụ nói với giáo sư Dương: "Sinh viên này của thầy rất có lòng, biết giáo sư Dương đặc biệt thích Lâu Lan, làm người so với học tập có phần quan trọng hơn, giáo sư Dương cảm thấy thế nào?"
Giáo sư Dương cười cùng gật đầu đồng ý."Đúng vậy!"
Bản Lâu Lan này là di chỉ* nguyên trạng rất quý giá, rất khó tìm được.
Quan trọng là, Lục Mộc Kình giúp Viêm Cảnh Hi nói chuyện, ông ta liền khẳng định không thể nhằm vào Viêm Cảnh Hi.
"Tôi còn muốn soạn bài, tôi đi trước, có cơ hội sẽ mời thầy Dương ăn cơm."
Lục Mộc Kình nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/219940/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.