Viêm Cảnh Hi đã ngáp lần thứ hai mươi tám, bình quân một phút đồng hồ là một lần ngáp.
Giáo sư Dương dạy môn Mỹ thuật học chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ có tác dụng thôi miên hạng nhất.
Tốc độ nói chuyện chậm ra, từng chữ một, cộng thêm vô số lần lặp lại, lặp lại lại lặp lại!
Bình thường trong tiết của ông ta, Viêm Cảnh Hi không dám ngủ , bởi vìgiáo sư Dương dường như khó nói chuyện, lần trước một nam sinh ngủ trong tiết, trực tiếp bị ghi tội.
Tối hôm qua ngủ quá ít.
Viêm Cảnh Hi nằm bò ở trên bàn dần dần chìm vào giấc ngủ .
Bụng bị nhéo một cái, Viêm Cảnh Hi mở đôi mắt mông lung ngái ngủ, mu bàn tay lau nước miếng, nhìn Chu Gia Mẫn đang khẩn trương, theo tầm mắt của cô quay đầu lại.
Giáo sư Dương đang đứng bên cạnh bàn Viêm Cảnh Hi, quai hàm kéo căng, sắc mặt tái mét.
Viêm Cảnh Hi lập tức đứng lên.
"Buồn ngủ lắm sao?" Giáo sư Dương hỏi.
Viêm Cảnh Hi bị bắt được, hết đường chối cãi.
"Ra ngoài đứng." Giáo sư Dương lạnh lùng nói.
Viêm Cảnh Hi biết vị giáo sư này rất khó xin, cô năm nay lại tốt nghiệp không thể gây thêm chuyện, bất đắc dĩ đi ra ngoài, dựa vào tường, cúi đầu.
Mạch suy nghĩ chậm rãi nhớ tới người đàn ông tối hôm qua.
Anh ta hẳn là đoán được vị hôn phu của cô là Lục Hựu Nhiễm đi?
Nếu như trở thành một đôi với Lục Hựu Nhiễm, hoàn toàn hoang đường.
Nhưng mà nghĩ lại, cô sau này không thể nào gả cho Lục Hựu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/219939/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.