Cô cười nhạo một tiếng, đôi mắt ngập nước linh động lóng lánh ánh sáng, dùng sự hung hăng của mình để che giấu sự quẫn bách cùng lúng túng.
"Sự tự tin của anh giống như mua sỉ ở ven đường ấy nhỉ?* Giống như tên trộm đồ lại bảo kẻ khác là ăn trộm, hoa hướng dương thì hướng về phía ánh nắng mà nở rộ, hi vọng bản thân tốt đẹp là bản tính của con người, chẳng qua tôi cũng chỉ là phản xạ có điều kiện nên mới nói như vậy thôi.Chẳng lẽ tôi sẽ nói với một người lạ, tôi bởi vì bị giáo viên đuổi ra phòng học nên mới đứng ở ngoài cửa sao?"
"Người lạ?" Lục Mộc Kình sâu xa nhìn cô, tay trái đột nhiên chống bên cạnh đầu cô, ánh mắt chuyển qua đôi môihồng hào của cô, nói: "Nếu tôi đoán không lầm, tôi hẳn là chú nhỏ của vị hôn phu của cô?"
Anh ta đột nhiên tới gần làm tim Viên Cảnh Hi đập nhanh hơn, vì ở khoảng cách gần nên cô có thể cảm nhận được hương vị mát lạnh tỏa ra từ người anh tựa như ánh nắng mặt trời trải trên bãi cỏ, mùi xạ hương hòa lẫn với sự nguy hiểm của một người đàn ông trưởng thành chỉ thuộc về anh ta.
Viêm Cảnh Hi vô thức nghiêng đầu về sau, cách hắn một khoảng, nói: "Anh đã biết tôi là vị hôn thê của cháu anh, chúng ta vẫn nên cùng giữ khoảng cách một chút."
Lục Mộc Kình trong mắt xẹt qua một tia dao động sâu xa, ngón trỏ đặt trên đôi môi mềm mại cô.
Đột nhiên dòng điện theo ngón tay anh ta truyền qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/219941/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.