Viêm Cảnh Hi lại cũng không chịu nổi anh cự tuyệt, cô cũng đã như vậy rồi.
Đặc biệt tủi thân, nén nước mắt, rốt cuộc vẫn rơi qua gương mặt cô, rớt xuống ngực của anh.
"Anh thật đáng ghét." Cô đánh lên bờ vai của anh.
Lục Mộc Kình thật sâu nhìn cô, trong mắt mờ mịt càng sâu thêm, nhìn thấy cô rơi nước mắt, đau lòng nguy, yết hầu cuộn, theo lời của cô nói: "Ừ, anh đáng ghét."
Viêm Cảnh Hi hôn anh, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống khóe miệng anh.
Lục Mộc Kình hôn trả lại cô, hai tay ôm hông cô chăm chú khóa ở trên người của anh.
Mềm mại của cô, hương vị của cô, sớm đã tiến vào trong xương thịt của anh.
Lục Mộc Kình nhíu chặt mày lại, càng kẹp nặng hơn.
Viêm Cảnh Hi có thể cảm giác được nổi thống khổ của anh.
Mặc dù không biết là chuyện gì khiến anh phải lựa chọn chia tay cô, cô muốn cho anh, lúc này, cho anh an ủi cùng hạnh phúc.
Viêm Cảnh Hi bất chấp, đứng dậy, nắm lấy anh, ngồi xuống.
Những tưởng là tốt đẹp nhưng thực tế là nòng cốt, nghĩ là được, kết cục lại ngoài dự đoán của mọi người.
Cô căn bản chưa từng cảm giác qua, cưỡng ép, chỉ mới vào một chút, cô đã đau đến rút gân, phản xạ có điều kiện thối lui.
Lục Mộc Kình cũng đau, nhíu chặt mày, kêu rên một tiếng.
Viêm Cảnh Hi biết đã làm đau anh, nằm bò trên ngực anh, từng giọt nước mắt lớn chảy ra.
"Em thật vô dụng, như vậy cũng không làm được." Viêm Cảnh bật khóc Hi tự trách, "Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1125027/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.