Chương trước
Chương sau
Lục Mộc Kình hít sâu một hơi, bước đến, nhu hòa nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Tại sao có thể ngang ngược như vậy?"

"Không biết, anh đi mà hỏi mẹ em, hoặc là, " Viêm Cảnh Hi ngón trỏ chỉ lên trời, mỉm cười, "Ông trời, nếu tâm tình của ông ấy tốt, sẽ len lén nói cho anh biết cũng không chừng."

Lục Mộc Kình mở miệng, thở dài, cô càng cười, tim của anh càng đau, càng không nỡ, càng bứt rứt.

Rõ ràng đã nghĩ phải ở bên cô, chăm sóc cô cả đời.

Vận mệnh, rất trêu người.

Lục Mộc Kình cũng cong miệng cười, nói đùa nói: "Ông ấy dám len lén xuất hiện ở trước mặt của anh, thì anh dám quang minh chính đại đánh ông ấy một trận, đáng đánh đòn."

"Ha ha ha." Viêm Cảnh Hi cười ra tiếng, "Anh thật buồn cười."

Viêm Cảnh Hi cười xong, trực tiếp đi đến khách sạn, nhìn cũng không nhìn xe cộ.

Mặc dù đã sắp 11 giờ, nhưng vẫn có xe, hơn nữa những chiếc xe ấy lại càng không nhìn người, chạy rất nhanh trên đường.

Lục Mộc Kình đi nhanh qua, ôm lấy bả vai của cô.

Nhiệt độ, cảm giác quen thuộc đánh úp vào lòng Viêm Cảnh Hi, cô thật sâu liếc nhìn đáy mắt sâu thẳm nhu tình của anh, dưới sự bảo vệ của anh đi vào khách sạn.

"Chứng minh thư." Nhân viên lễ tân hỏi.

Viêm Cảnh Hi đưa chứng minh thư cho nhân viên lễ tân.

"Tiên sinh, của anh đâu?" Nhân viên lễ tân hỏi.

"Tôi không ở đây." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.

Viêm Cảnh Hi liếc xéo anh, mấp máy, nói: "Đêm nay em muốn nôn ngất trong nhà vệ sinh, nhà vệ sinh là nhà của em, sàn nhà là giường của em, em yêu giường em."

Lục Mộc Kình dịu dàng nhìn Viêm Cảnh Hi, bất đắc dĩ, lấy chứng minh thư ra đưa cho nhân viên lễ tân.

Viêm Cảnh Hi cong khóe miệng, trong lòng rốt cuộc có một chút cảm giác ấm áp, trong cay đắng có chút ngọt ngào giống như là sô-cô-la đang tan chảy trong lòng.

Lục Mộc Kình đáng yêu như vậy, bảo cô làm sao có thể không yêu đây.

Cô muốn yêu anh, toàn tâm toàn ý yêu anh, không để anh đau khổ, không để anh buồn.

Lục Mộc Kình trả tiền, cầm thẻ phòng, đi đến cửa thang máy, ấn thang máy.

"Đỡ em đi." Viêm Cảnh Hi vẫn đứng trước quầy tiếp tân, say khướt nhìn Lục Mộc Kình.

Lục Mộc Kình lại lần nữa đi qua, tay vừa mới đáp ngang hông Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi ôm gáy Lục Mộc Kình, nũng nịu nói: "Em muốn bế."

Lục Mộc Kình biết cô đã say, khi cô say, vô cùng đáng yêu, không ai chống đỡ được.

Lục Mộc Kình bế cô đi về phía thang máy, vào thang máy.

"Oa, người đàn ông kia thật dịu dàng, đúng không?" Nhân viên lễ tân Giáp cảm thán nói.

"Đúng vậy, lại đẹp trai, lại cao to, tớ thấy tớ yêu anh ấy rồi." Nhân viên phục vụ Ất hoa si nói.

Nhân viên phục vụ giáp liếc qua nhân viên phục vụ Ất, ghét bỏ nói: "Quên đi, kiểu đàn ông đó, chỉ có thể nhìn, tốt như vậy, sớm đã bị người khác chiếm trước rồi."

"Cũng đúng, giọng anh ấy hay ghê, được nói với anh ấy một câu thôi, cũng là vinh hạnh."

"..."

Lục Mộc Kình đi đến cửa.

"Để em xuống đây đi, anh mở cửa." Viêm Cảnh Hi tốt tính nói.

Lục Mộc Kình thả cô xuống, mở cửa, cắm thẻ phòng vào ổ điện.

Viêm Cảnh Hi vào cửa, đóng cửa lại.

"Tiểu Hi..." Lục Mộc Kình xoay người, mới nói ra tên của cô, Viêm Cảnh Hi vọt tới trước người của anh, kiễng đầu ngón chân, ngăn chặn lời anh sắp nói.

Cô rất nỗ lực, lưỡi hồng dọc theo môi anh khắc họa bề ngoài, nhắm hai mắt lại, chậm rãi cảm giác sự mềm mại của anh, hơi thở của anh.

Lưỡi mềm ở trên mặt anh, Lục Mộc Kình cảm giác có luồng máu đang chạy ngược, nhằm phía tâm trí, nhiệt lượng trong cơ thể tăng nhanh.

Anh không thể như vậy.

Lục Mộc Kình đẩy Viêm Cảnh Hi ra, nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Tiểu Hi, đừng như vậy, em say rồi."

"Đừng thế nào?"Mắt đẹp mờ mịt của Viêm Cảnh Hi nhìn đôi môi hồng hồng của anh.

"Không còn sớm, đừng làm rộn." Lục Mộc Kình muốn đi đóng cửa.

Thân thể Viêm Cảnh Hi tới gần, ép chặt trên người anh, ngón tay đan vào năm ngón tay của anh, rũ xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Lục Mộc Kình, "Lục Mộc Kình, nếu không đêm nay anh theo em đi."

"Nói vô nghĩa." Lục Mộc Kình thu tay của mình về.

Viêm Cảnh Hi không ngăn cản, nở nụ cười chế nhạo, mắt mấy phần dấp dính, mấy phần dáng điệu thơ ngây, mấy phần mắt say lờ đờ mờ mịt, nói: "Chẳng phải nói, say rượu sẽ loạnX*, điều này anh cũng không dám, có phải sợ sẽ yêu em không? Hay là sợ sẽ luyến tiếc em?"
*Quan hệ nam nữ bất chính.

"Tiểu Hi, anh biết trong lòng em không thoải mái, nhưng không nên lãng phí bản thân, thật sự không còn sớm." Lục Mộc Kình có chút tức giận, hoặc là trốn tránh mở cửa.

"Anh đi đi, dù sao em biết công ty của anh ở đâu, anh ở đâu, nhà ba anh ở đâu, em liền làm một con gián đánh mãi không chết, mỗi ngày quấn lấy anh." Viêm Cảnh Hi biếng nhác dựa vào tường phòng tắm nói.

Lục Mộc Kình ngoái đầu nhìn lại, nhíu chặt mày, sâu u nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.

Có kín đáo, có thống khổ, có suy nghĩ, nhưng không có phiền chán.

Điểm này khiến Viêm Cảnh Hi rất vui mừng.

Cô cong miệng cười, "Cho em nửa tiếng đồng hồ, nếu như anh không có cảm giác, sau này em không quấn lấy anh, thả anh tự do."

Viêm Cảnh Hi qua loa nói.

Sở dĩ là qua loa, bởi vì trong lòng cô biết, những lời nói này là lừa anh.

Hôm nay không được, còn có ngày mai, ngày mai không được, còn có ngày kia.

Ai biểu anh lừa cô trước!

Cô là đệ nhất tính toán chi li, cô sẽ cho anh biết, nữ lưu manh không phải dễ bắt nạt.

"Không đáp ứng sao? Sợ em à?" Viêm Cảnh Hi cười hỏi, tròng mắt ở nơi sâu thẳm, vẫn là lộ một ít tủi thân, một ít bi thương, thế cho nên, mặc dù cười, vành mắt lại đỏ, trong mắt mang theo một ít ẩm ướt mờ mịt.

Lục Mộc Kình biết có thể sẽ vạn kiếp bất phục, cắn răng, như hạ quyết tâm, đáy mắt thâm thúy thoáng qua phức tạp, "Được."

Viêm Cảnh Hi cong miệng cười, xoay người, dựa vào trên người anh, môi hôn lên môi anh, chậm rãi thâm nhập vào trong miệng anh.

Trong miệng của anh có dịu dàng, mềm mại, khát vọng mà cô thích.

Cô nhắm mắt lại đảo qua lưỡi anh, anh không chút sứt mẻ mắt nhìn xuống lông mi run rẩy của cô.

Trong lòng như bị một bàn tay năm lấy, nắm chăt rồi thả ra, vô số chua xót bắt nguồn từ trong lòng, lan tràn khắp thân thể, đau tê dại, không muốn động.

Đủ loại đau lòng, thương tiếc, cưng chiều, thoáng qua đôi mắt anh.

Viêm Cảnh Hi không có cảm giác được anh đáp lại, cũng gấp, nhưng cũng không phải cao thủ hôn môi, nhiều nhất là giai đoạn mới học.

Cô ngậm môi hồng của anh, ở trong miệng dịu dàng mút, quấn quanh, tản ra nhu tình cùng khát vọng vô hạn của cô.

Lục Mộc Kình nhíu chặt chân mày, trong đôi mắt tối sâu mờ mịt càng thêm sâu.

Nụ hôn của cô rất ngây ngô, nhưng anh thấy tốt nhất, chỉ cần chỉ một chút, là có thể khiến anh rất có cảm giác.

Lục Mộc Kình nắm chặt nắm tay, quay mặt đi.

Bản thân Viêm Cảnh Hi cũng không biết, có phải phương pháp của mình không đúng nên Lục Mộc Kình mới có thể hờ hững như thế.

Sớm biết thì đã tra Baidu sớm một chút, làm sao câu dẫn ham muốn của đàn ông, CMN, đầu không hơn ai, còn tự cho là thông minh.

Viêm Cảnh Hi buông đôi môi sưng đỏ của anh ra, hôn xuống yết hầu của anh, bao vây trên dưới, khéo léo ngậm.

Cô vừa hôn, vừa cởi cúc áo tây trang của Lục Mộc Kình ra, lôi tây trang của anh xuống, vứt trên mặt đất.

Anh đứng thẳng tắp, không chút sứt mẻ như núi Thái Sơn.

Viêm Cảnh Hi cũng rất thất bại, nhắm mắt lại, càng sốt ruột, càng ủy khuất, lông mi khẽ run, cảm giác được trong mắt ê ẩm.

Sau đó cô lôi áo sơ mi của từ trong quần ra, một bên tiếp tục cởi cúc áo sơ mi của anh, một bên dọc theo da thịt anh đi xuống, đến xương quai xanh mút ra một quả dâu tây đo đỏ.

Kéo áo sơ mi của anh xuống ném trên mặt đất.

Ngay sau đó, là điểm đỏ không rõ ràng kia của anh.

Cô học động tác anh làm trước đây, cuốn vòng quanh.

Tay cởi dây lưng, cúc quần, khóa kéo của anh ra.

Nhiệt độ cơ thể trên người anh cũng càng lúc càng cao.

Viêm Cảnh Hi trước một kích cuối cùng, ngước mắt, nhìn về phía đôi mắt tối sâu của anh, rất uất ức, làm nũng nói: "Cho chút phản ứng có được không?"

Lục Mộc Kình nhíu chặt chân mày, lắc đầu.

"Đáng ghét." Viêm Cảnh Hi cắn môi anh.

Lục Mộc Kình cảm giác được trên môi vừa đau đồng thời tay nhỏ bé của cô cầm lấy địa phương chưa từng bị những người phụ nữ khác chạm qua.

Mặc dù lí trí đang cự tuyệt, nhưng, sinh lí lại có phản ứng.

Nhanh chóng lớn lên trong lòng bàn tay cô, giống như tốc độ nấm mọc lên, không thể đỡ được.

Lục Mộc Kình kêu rên một tiếng, yết hầu chuyển động, hai tay áp trên vai Viêm Cảnh Hi, có chút uấn giận, hỏi: "Viêm Cảnh Hi, em biết mình đang làm cái gì không?"

"Biết chứ, cường anh." Viêm Cảnh Hi không e dè nói ra từ này.

Trong đầu Lục Mộc Kình nhanh chóng nổ tung, không biết là tác dụng của cồn hay là tâm lý kìm lòng không đậu, cúi người, hôn lên môi của cô.

Hung mãnh, cường thế, giống như hồng thủy sau khi được mở cổng, không thể chống đỡ.

Mặc kệ anh hung ác thế nào, Viêm Cảnh Hi đều toàn lực đảm đương, hôn trả anh, trên tay chậm rãi động.

Nắm tay Lục Mộc Kình nắm càng lúc càng chặt, bỗng nhiên đẩy Viêm Cảnh Hi ra.

Cô càng hung mãnh xông lên, hôn rách môi anh.

Lục Mộc Kình thống khổ hôn trả lại cô, vừa lui vừa tiến, trời đất quay cuồng, hô hấp, thở dốc, lí trí, tuyệt vọng, sụp đổ, bùng nổ.

Giống như một màn nước sôi lửa bỏng, liều chết triền miên.

Như pháo hoa nở nộ, trong nháy mắt nở ra đẹp nhất.

Viêm Cảnh Hi mờ mịt ngã xuống giường, kéo anh cùng đè lên.

Lục Mộc Kình lưu luyến, thâm tình nhìn Viêm Cảnh Hi, trầm giọng nói: "Tiểu Hi, chúng ta không thể."

Viêm Cảnh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.