Viêm Cảnh Hi nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lương Đống Vũ, trả lời.
"Tôi vừa tính gọi điện thoại cho cậu." Viêm Cảnh Hi bỏ hợp đồng vào cặp hồ sơ, nói.
"Nói rõ thì chúng ta chính là thần giao cách cảm. Lửa Nhỏ, bây giờ chị ở trường học không? Tôi qua đó đón chị. Cùng nhau ăn cơm." Lương Đống Vũ cười nói.
"Thần giao cách cảm, cậu xác định cậu có thông minh sắc sảo*?" Viêm Cảnh Hi không chút khách khí nói. *Thần giao cách cảm : 心有灵犀: Tâm hữu linh tê, VCH lấy vế sau là 有灵犀: có thông minh sắc sảo.
Lương Đống Vũ: "..."
"Gặp nhau ở căng tin số 1 đi, hôm qua cậu mời tôi, giờ tôi mời cậu." Viêm Cảnh Hi vẫn chưa đợi Lương Đống Vũ mở miệng, nói.
"Hỏa Hỏa, chị còn nói chúng ta không có thần giao cách cảm, tôi bây giờ đã ở căng tin số 1 rồi." Lương Đống Vũ bất đắc dĩ nói.
Viêm Cảnh Hi cười một tiếng, đôi khi cảm thấy Lương Đống Vũ này thật đáng yêu.
"Biết rồi." Cô ôm lấy cặp hồ sơ, đi đến căng tin số 1.
Lương Đống Vũ ngồi ở cửa với dáng vẻ bắt mắt, một chân đặt ở ghế trên, một chân đặt trên mặt đất, đưa đầu nhìn quanh.
Hàn Vĩ ngồi bên cạnh Lương Đống Vũ, trên mặt mưa nắng thất thường, cầm di động trên tay, góc cốc cốc cốc trên bàn ở căng tin.
Hai người đều là những mĩ nam trong trường, mặc dù là thứ bảy nhưng khi đến giờ cơm người ở căng tin vẫn nhiều, hấp dẫn ánh mắt một nhóm nữ sinh.
Viêm Cảnh Hi đi vào.
Cô mặc một chiếc váy đen trắng dài đến đầu gối, một chiếc áo tay phồng và cổ áo công chúa.
Bản thân váy rất bình thường, nhưng do vóc người cô đẹp cao gầy, mặc ở trên người cô, đặc biệt xinh đẹp.
Lương Đống Vũ nhìn thấy Viêm Cảnh Hi lập tức buông chân, ngồi đàng hoàng lại, cong miệng cười, gọi: "Hỏa Hỏa."
"Dừng." Hàn Vĩ cười nhạt, châm chọc nhìn bộ đồ của cô nói: "Mặc hàng hiệu à."
Viêm Cảnh Hi nghe thấy được Hàn Vĩ châm biếm.
Lương Đống Vũ đẩy Hàn Vĩ một cái, không vui nhíu mày, cười với Viêm Cảnh Hi nói: "Hỏa hỏa, đừng để ý đến cậu ấy, gần đây cậu ấy với Phùng Kiều Kiều không được tốt cho nên tức giận trong bụng phát ra thôi."
Viêm Cảnh Hi khẽ nhếch khóe miệng, không để ý đến Hàn Vĩ, ngồi xuống, hỏi Lương Đống Vũ: "Các cậu còn có một người nữa mà?"
"Chị nói William à, mẹ cậu ấy dẫn cậu ấy đi cửa sau tìm việc làm rồi. Hỏa Hỏa, chị muốn ăn cái gì?" Lương Đống Vũ lấy lòng hỏi.
"Cậu nói cậu muốn ăn cái gì, tôi mời." Viêm Cảnh Hi nói rồi lại đứng lên.
"Dừng, gần đây rất có tiền à?" Hàn Vĩ lại châm biếm.
"Ừ, bạn trai cho đấy." Viêm Cảnh Hi tiếp châm biến của Hàn Vĩ nói, tròng mắt sáng trong mang theo khiêu khích sắc bén.
"Vậy đến căng tin số 1 ăn cơm làm gì, đi nhà hàng đi, ngứa mắt." Hàn Vĩ tính tình rất không tốt nói, trong mắt tỏa ra sắc bén.
"Ai nói bạn trai cho tiền thì nhất định phải phô trương lãng phí, bạn trai kiếm tiền không dễ, nên càng phải tính thay anh ấy, hơn nữa, tôi cảm thấy mời cơm ở căng tin số 1 là được rồi." Viêm Cảnh Hi nói xong, đi đến xếp hàng.
Lương Đống Vũ đi theo.
Hàn Vĩ tức giận, tay nắm chặt điện thoại di động, đứng lên, đi theo sau lưng họ.
Cậu ta phát hiện, nhìn Viêm Cảnh Hi gần như vậy, trên mặt cô cư nhiên không có một chút mụn nào, làn da trắng nõn, mịn màng giống như trứng chim bồ câu sau khi luộc chính, càng nhìn càng đẹp.
"Ừ, còn gì nữa?" Viêm Cảnh Hi hỏi.
"Cá kho tộ, món tôm kia, còn có cải trắng thịt băm đi." Lương Đống Vũ cười hì hì nói.
Viêm Cảnh Hi cầm thẻ cơm lên, đưa đến chỗ từ tính, nói với người phát cơn: "Như cậu ấy nói, cho tôi hai phần."
Viêm Cảnh Hi liếc mắt qua, trừ 50 tệ.
Cô bưng khay xoay người, Hàn Vĩ cầm cánh tay của cô, nhăn mày, tức giận hỏi: "Tôi thì sao?"
Viêm Cảnh Hi dấp dính nhìn anh ta, chớp chớp mắt, nhẹ bay trả lời: "Tôi có nói mời cậu sao?"
Hàn Vĩ nghe thấy câu trả lời của cô, cảm giác mình sắp bùng nổ lửa giận, nhưng thấy nụ cười nhàn nhạt cùng đôi mắt đẹp như được khảm sao vào của cô, lửa giận không phát ra được.
Anh ta buông tay Viêm Cảnh Hi ra, nói vào cửa sổ với người ở bên trong: "Một phần giống y như bọn họ."
Lương Đống Vũ liếc mắt nhìn Hàn Vĩ, nói với Viêm Cảnh Hi: "Chị đừng để ý tới cậu ấy, thật ra cậu ấy rất tốt, nghĩa khí với anh em."
Viêm Cảnh Hi gắp một miếng thịt bò, bỏ vào khay Lương Đống Vũ, lại đảo khoai tây, chọn hai miếng cho Lương Đống Vũ.
Lương Đống Vũ thụ sủng nhược kinh*, môi run rẩy, cảm động gọi: "Hỏa Hỏa." *Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Hàn Vĩ cũng nhìn thấy Viêm Cảnh Hi gắp thịt bò cho Lương Đống Vũ, trong mắt toát ra ngọn lửa, cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nhẹ bay liếc qua Hàn Vĩ.
Thật ra, tình cảm giữa người và người không giống nhau.
Ví như, Phùng Như Yên không tốt với cô, nhưng rất tốt với Viêm Nhị, cho nên trong lòng Viêm Nhị Phùng Như Yên là một người mẹ tốt, nhưng ở trong mắt cô thì không phải.
Hàn Vĩ ở trong mắt Lương Đống Vũ là một người anh em nghĩa khí, nhưng ở trong mắt của cô, người đàn ông này vô duyên vô cớ chĩa mũi nhọn vào cô, chán ghét cô, cùng một bọn với Viêm Nhị, Phùng Kiều Kiều, tự nhiên không hợp.
"Không phải cậu nói thích ăn thịt bò sao? Vừa vặn tôi không thích." Viêm Cảnh Hi tùy ý đáp Lương Đống Vũ một tiếng.
Hàn Vĩ cắn răng, dùng sức cắn miếng thịt bò ở trong miệng.
"Hỏa Hỏa, hôm nay tôi thi hát được vào vòng trong, một nhóm bạn muốn chúc mừng tôi ở Tướng Quân Lệnh, chị cũng đến đi." Lương Đống Vũ vừa ăn vừa nói, thật ra rất khẩn trương, len lén liếc nhìn sắc mặt Viêm Cảnh Hi.
"Tôi cũng không cần đi, bạn của cậu nhiều như vậy, tôi đến sẽ nhạt nhẽo, không thích hợp." Viêm Cảnh Hi trực tiếp cự tuyệt nói.
"Cắt, cô cứ như vậy đối đãi với khách hàng của cô à, loại thái độ này của cô còn muốn ký hợp đồng không, cô cũng quá làm kiêu rồi." Hàn Vĩ châm chọc nói, nhìn về phía Lương Đống Vũ, nói: "Cậu tiêu hai trăm vạn này, không đáng."
"Hỏa Hỏa, cùng đi đi, chị không đi, em sẽ cảm thấy ngại." Lương Đống Vũ cười nói.
Viêm Cảnh Hi thật ra không muốn đi, nhưng ai cũng có tư lợi, mặc dù cô không lừa bịp tống tiền Lương Đống Vũ, nhưng vẫn muốn cậu ta ký hợp đồng, để cô thuận lợi qua cửa.
Lương Đống Vũ thấy Viêm Cảnh Hi lại do dự, chủ động ôm cặp hồ sơ trong tay cô vào trong ngực, nói: "Đi đi, ngày mai tôi sẽ kí hợp đồng cho chị."
"Trước 10 giờ tôi phải rời khỏi đó." Viêm Cảnh Hi nói.
Viêm Cảnh Hi cầm lên di động gửi tin nhắn cho Chu Gia Mẫn, lấy sự phá của tạo phúc phát triển kinh tế xã hội kia cùng phẩm tính thuận tiện đến giúp đỡ người nghèo khó của Lương Đống Vũ, Chu Gia Mẫn hẳn là có thể có được rất nhiều phần trăm hoa hồng.
"Cô không cảm thấy ngại sao? Bắt cá hai tay, có giáo sư Dương, còn không buông tha Lương Đống Vũ?" Hàn Vĩ âm dương quái khí nói.
Viêm Cảnh Hi nhẹ bay liếc qua Hàn Vĩ.
Anh ta cũng đã nghĩ cô không chịu được như thế, cô không theo lời của anh ta, thật đúng là khiến anh thất vọng, xinh đẹp nói: "Giáo sư Dương già như vậy, tôi phải tìm một người trẻ tuổi một chút thôi, có lỗi à?"
Hàn Vĩ cầm cổ tay Viêm Cảnh Hi, lực có chút nặng, lạnh lùng nói: "Viêm Cảnh Hi, tôi không cho phép cô tổn thương Đông Vũ, loại phụ nữ như cô, không xứng được cậu ấy thích."
Cổ tay Viêm Cảnh Hi bị anh ta nắm có chút đau, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt của anh ta, đột nhiên nghĩ đến lời Lương Đống Vũ vừa nói.
Hàn Vĩ là người rất tốt, rất nghĩa khí.
Anh ta rất quan tâmLương Đống Vũ.
Cô nói như vậy, cậu ta thân là anh em của Lương Đống Vũ, cho rằng loại phụ nữ như cô, nhất định sẽ vì Lương Đống Vũ không đáng, sẽ tức giận.
Suy nghĩ một chút, xác thực bản thân có chút quá, cô có thể lừa gạt một người tổn thương cô, nhưng lừa gạt một người quan tâm đến anh em, không tốt lắm.
Khiêu khích kiêu ngạo của Viêm Cảnh Hi biến mất, nghiêm túc nói: "Đùa với anh thôi, yên tâm, tôi và Lương Đống Vũ không có gì, cũng sẽ không có gì gì đó, tôi sẽ chú ý một chút."
Hàn Vĩ nghe thấy Viêm Cảnh Hi nói, không ngờ cô dễ nói chuyện như vậy, thỏa mãn cảnh cáo của anh ta, hơi dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn đôi mắt đẹp và sự khẳng định trong mắt Viêm Cảnh Hi, buông lỏng cổ tay một chút.
Viêm Cảnh Hi muốn rút tay về, anh ta lại dùng sức mạnh hơn, tiếp tục cầm lấy cổ tay của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hỏi: "Giáo sư Dương cho cô bao nhiêu tiền một tháng?"
Trong lòng Viêm Cảnh Hi có cảm giác khó hiểu, nhìn con mắt sắc bén của anh ta.
Nói thật, vẻ ngoài Hàn Vĩ rất được, một đôi mày kiếm, một chiếc cằm nhọn, hai mắt thật to, vóc người cao cao gầy gầy, mặc dù có chút thanh cao và kiêu ngạo nhưng cũng coi như là một anh chàng đẹp trai thượng đẳng.
Anh ta là cùng một bọn với Phùng Kiều Kiều và Viêm Nhị, cho nên khi bắt đầu quen đã nhằm vào cô, cho dù đẹp mắt nhưng ở trong lòng của cô cũng là cùng một loại với rác rưởi.
Chỉ là, những lời này của anh, không phải là muốn bao cô chứ!
Không phải chứ.
"Anh... có ý gì!" Viêm Cảnh Hi sửng sốt một chút, phòng bị hỏi.
"Không muốn nhìn thấy cô hại người đàn ông khác, ông ta cho cô bao nhiêu tiền, tôi cho cô gấp đôi." Hàn Vĩ cao ngạo nói, một đôi lịch con ngươi dò xétnhư trước khóa lấy cô.
Viêm Cảnh Hi nhướn một bên mày, cô cảm thấy cô vẫn nên đi dạo trong miếu một chút.
Gần đây hoa đào hình như rất nhiều, nở rộ như thế, sớm muộn gì cô cũng chết đuối trong cánh hoa, nhờ công bọn họ bón phân cho.
Tại sao? Ai cũng đến đạp một cước.
Cô chỉ muốn treo cổ trên cành cây đào Lục Mộc Kình thôi nha.
"Cái đó, Hàn Vĩ, anh không cần có tinh thần hăng hái đi cứu vớt những người biến chất như vậy đâu, à, phẩm chất cao cả như cứu vớt nhân loại ngày tận thế của anh đây tôi đã lĩnh giáo rồi, chỉ cần không đầu độc anh thì được ngày nào hay ngày ấy đi, tha tôi một mạng, tiểu nữ tử tu thành yêu, không dễ dàng." Viêm Cảnh Hi gỡ ngón tay của anh ta ra.
Hàn Vĩ gắt gao khóa cô, trong mắt toát ra ngọn lửa, mím chặt môi, ngực phập phồng, chính là không buông tay.
"Bảo cô định giá thì ngoan ngoãn mà định giá, Lục Hựu Nhiễm đã muốn lấy con gái cán bộ cao cấp, không tới phiên cô, nhà tôi không thiếu tiền." Hàn Vĩ xấu tính nói.
Viêm Cảnh Hi gỡ ngón tay của anh ta không ra, bất đắc dĩ , nói: "Nhà anh có tiền, nhưng đại thiếu nhà anh đến bà nội tôi cũng đắc tội không nổi, thôi thì anh thả tôi đi gây họa những người khác đi, tôi còn có thể kéo sống ngàn năm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]