Viêm Cảnh Hi liếc dấu hôn trên cổ anh một cái, không hiểu sao lại càng cảm thấy tủi thân, tức giận nói: "Anh, anh thật không biết xấu hổ, dám làm thì dám nhận đi chứ, nếu không muốn người khác biết thì anh làm ơn che chắn dấu vết trên cổ anh cho kỹ vào, bộ anh sợ người ta không biết hai người tối qua kịch liệt cỡ nào à?"
Lục Mộc Kình nhìn chằm chằm đôi mắt đã đỏ lên của cô, không tức giân chút nào, tà nịnh cười nói: "Em nói ai không biết xấu hổ? Để lại cái dấu vết kia trên người tôi? Trên người tôi ngoài cổ ra cái đó còn có rất nhiều, chẳng phải so với tôi, cô ấy càng không biết xấu hổ hay sao, ngoại trừ trên bả vai, cô ấy còn giúp tôi cắn cái chỗ kia nữa cơ."
Viêm Cảnh Hi liều mạng trợn mắt nhìn anh, ánh mắt sóng sánh.
Anh ta đang thị uy với mình ư?
Vì mình cự tuyệt anh ta!
Cho nên mới đi tìm người đàn bà khác, nói cho cô biết, trên phương diện đó, hai người họ hòa hợp biết bao.
"Các người không muốn giữ mặt mũi nữa hay sao!" Viêm Cảnh Hi vừa nói vừa rũ mắt, nắm chặt tay, kìm nén sự phiền muộn đang dấy lên trong lòng.
Mà sao cô phải phiền muộn cơ chứ!
Lục Mộc Kình nhất định là có không ít phụ nữ, cô đã sớm cảnh báo với lòng mình như thế!
Lục Mộc Kình cười yếu ớt, ngón cái vuốt ve đôi môi đỏ thắm của cô, dịu dàng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, sủng nịnh nói: "Đừng nói vậy, trai gái làm bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124928/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.