Phó Thanh Vi nghỉ ngơi hai ngày, sau đó hẹn Cam Đường đi ăn để ôn lại chuyện cũ.
Mục Nhược Thủy tìm một bộ quần áo hiện đại trong tủ của nàng. Sáng sớm, Phó Thanh Vi ngồi trên giường, hai cánh tay trần thò ra khỏi chăn, chăn gấm che trước ngực từ từ trượt xuống.
Thâm thâm nông nông một màu hồng đậm.
Mục Nhược Thủy vòng tay ôm nàng, ngón tay linh hoạt cài khóa áo lót sau lưng nàng.
Phó Thanh Vi cúi đầu nhìn theo ánh mắt cô, nói: "Sư tôn, người thật sắc."
Mục Nhược Thủy vừa chỉnh lại phía trước cho nàng vừa cúi đầu hôn một cái, thản nhiên nói: "Đêm qua không biết ai cứ đòi ta mãi, thế nào cũng không đủ."
"Nhưng bây giờ là ban ngày."
"Em lại biết xấu hổ rồi à?"
"......"
Cô gái trong sáng đã sống trăm năm vùi cằm lên vai người phụ nữ, không nói một lời.
Mục Nhược Thủy yên tĩnh ôm nàng, qua một lúc, cô bế nàng xuống giường, khom lưng quỳ một chân giúp nàng mang giày.
Động tác tự nhiên đến mức như đã làm cả nghìn lần.
Ngược lại, Phó Thanh Vi cảm thấy hơi không quen.
Sư tôn hình như đối xử với nàng quá tốt, máu đê tiện của nàng hình như có dấu hiệu tái phát.
À? Nhưng đã là thê tử chứ có phải ai khác đâu, như vậy cũng chẳng sao.
Sau khi đi giày thể thao xong, nàng đứng dậy nói: "Lần sau em cũng giúp người mang giày."
Mục Nhược Thủy nói: "Ta thích chăm sóc em."
Dừng một chút, cô bổ sung: "Không chỉ trên giường."
Phó Thanh Vi: "Em đâu có nói chỉ trên giường."
Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694656/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.