Mục Nhược Thủy: "Không muốn."
— Người muốn mở phong ấn ký ức không?
— Không muốn.
Người phụ nữ đáp mà không hề do dự. Trong lòng Phó Thanh Vi cũng chỉ còn lại câu trả lời dứt khoát này, vang lên một lần rồi tan biến khỏi tai nàng. Nàng không bất ngờ.
Mục Nhược Thủy vốn kiêu ngạo, thậm chí còn hơn cả Cơ Trạm Tuyết ngày xưa. Cô tự phụ, tự tin vào chính mình. Một đoạn ký ức đã qua, đối với cô mà nói sớm đã là của người trước.
Từ khoảnh khắc cô tỉnh lại trong quan tài đá, cô đã hoàn toàn là Mục Nhược Thủy.
Cô lấy thân phận Mục Nhược Thủy để yêu Phó Thanh Vi, chỉ liên quan đến chính cô. đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn bên nhau, nào có liên quan gì đến quá khứ?
Những chuyện xảy ra ở kiếp trước đã được giải quyết vào thời điểm luyện cương thi, cần gì phải bận tâm đến việc nắm lấy một cơn gió không thể giữ?
Phó Thanh Vi vẫn có chút do dự: "Nhưng…... em đã sống cùng người của kiếp trước hai mươi năm."
Sư tôn thực sự không để ý sao? Người vốn hẹp hòi mà.
Mục Nhược Thủy mặt không đổi sắc: "Thì sao chứ? Người làm thê tử của em chỉ có ta."
Tốt nhất là vậy. Phó Thanh Vi thầm nghĩ.
Hai người cuối cùng vẫn rời giường. Với hai kẻ không còn thuộc phạm trù con người bình thường, nằm trên giường cả ngày cả đêm là một kiểu hành xác, trừ phi họ không dừng lại.
Cơ thể hiện tại của Phó Thanh Vi đủ sức chịu đựng, ngay cả chỗ ấy cũng vậy, bị Mục Nhược Thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694655/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.