Mục Nhược Thủy ngủ một giấc thật sâu rồi tỉnh dậy.
"Người cảm thấy thế nào?" Phó Thanh Vi đang canh bên giường liền vội vã cùng thấp thỏm hỏi.
Mục Nhược Thủy được nàng đỡ ngồi dậy, đón lấy ánh mắt của Phó Thanh Vi, mím môi: "Không có gì cả."
"Ký ức?"
"Ừm."
Phương pháp luyện cương thi cổ xưa, quên tất cả mọi thứ. Họ tên, thân thế, xóa sạch như tờ giấy trắng.
Dù không có phong ấn của Phó Thanh Vi, cô cũng đã quên sạch cuộc đời của Cơ Trạm Tuyết truớc đó.
Thất tình lục dục đều hóa thành tro bụi.
Phó Thanh Vi sớm đã đoán ra khả năng này, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng. Giờ hy vọng cuối cùng tan biến.
Ký ức của cô, e rằng không thể trở lại.
Mục Nhược Thủy cố gắng lục tìm ký ức thời Dân Quốc, đầu óc trống rỗng, trong lòng ngổn ngang.
Cô đã khó khăn lắm mới hạ quyết tâm đối diện quá khứ, quá khứ lại vung tay tát thẳng vào mặt, nói với cô rằng con đường này vốn là ngõ cụt, cho dù có đấu tranh, cũng uổng công vô ích.
Phó Thanh Vi an ủi: "Không sao đâu, người không nhớ cũng không sao."
Mục Nhược Thủy nhìn nàng: "Nhưng em có vẻ để tâm hơn ta, có thất vọng không?"
Phó Thanh Vi lắc đầu: "Chỉ cần người ở bên em, những thứ khác không quan trọng."
Mục Nhược Thủy rời giường rửa mặt thay đồ, đứng ngẩn người trước gương một lúc, rồi đi ra sân nhỏ ngập ánh bình minh, ngồi xuống cạnh Phó Thanh Vi đang ngắm cảnh trên ghế mây.
Phó Thanh Vi nhường một nửa chỗ cho cô, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694657/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.