Cơ thể thiếu nữ dán chặt vào nàng từ phía sau, hương thơm nhàn nhạt phảng phất truyền đến.
Phó Thanh Vi cúi đầu, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi eo mình. Mục Nhược Thủy liền xoay người ra trước mặt, hai tay vòng ra sau lưng nàng.
"Có được không~"
Mục Nhược Thủy mười bốn tuổi, chiều cao ngang với chóp mũi của nàng, dung mạo ngày càng xinh đẹp. Dưới mái tóc đen nhánh, đôi mày tự nhiên không cần trang điểm đã mang sắc xanh như dãy núi xa, đôi mắt đen nhánh, trở nên trầm lắng hơn so với lúc nhỏ, lại càng thêm trong trẻo, sáng ngời.
Môi mỏng, sắc hồng nhạt tự nhiên.
Quan trọng nhất là, cô và sư tôn ngày càng giống nhau.
Đây là thời thiếu nữ thơ ngây không ai biết đến của sư tôn, Phó Thanh Vi từng muốn chứng kiến, nhưng khi ngày ngày ở bên cô, lòng nàng lại dâng lên những cảm xúc khó tả.
Nàng mất vài giây để đè nén cảm giác chua xót trong lòng, cố gắng bình tĩnh, dịu dàng nói: "Dạo trước chẳng phải vừa ngủ cùng rồi sao?"
Năm Mục Nhược Thủy tám tuổi, sau khi Bồng Lai Quán sửa xong gian phòng ở hậu viện, Phó Thanh Vi yêu cầu cô ngủ riêng.
Mục Nhược Thủy khóc mấy ngày liền, nhìn thấy nàng là mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Phó Thanh Vi đành nhượng bộ, cho phép cô lấy các lý do như tiến bộ trong tu luyện, tinh thông kiếm thuật, tài nấu nướng vượt bậc... để cách vài ngày lại ôm gối vào phòng nàng, tiếp tục ngủ chung.
Cứ như thế suốt bốn năm, đến khi Mục Nhược Thủy mười hai tuổi, đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694641/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.