Phó Thanh Vi luống cuống cắt đứt liên kết với người giấy.
Mặc dù chỗ đó của thiếu nữ thực sự chẳng có gì đáng nhìn, nhưng nàng vẫn như bị búa tạ giáng thẳng vào đầu, khiến Phó Thanh Vi hoa mắt chóng mặt, phải vịn vào bể nước một lúc lâu, suýt nữa đứng không vững.
Trong đầu lặp đi lặp lại chỉ có một cảnh tượng duy nhất.
Từ sau khi họ chuyển về Bồng Lai, có một nơi ở ổn định, Phó Thanh Vi không còn đích thân tắm cho cô nữa, cũng vì vậy mà chưa từng thấy sự thay đổi ở nơi đó. Nay tận mắt chứng kiến…
Dù thế nào đi nữa, tất cả đều là lỗi của Cơ Trạm Tuyết.
Sao ban ngày ban mặt lại đi ngâm suối thế chứ?!
Thiếu nữ Mục Nhược Thủy đưa tay gỡ mái tóc dài của mình, sờ thấy một người giấy mỏng tang giữa những lọn tóc, phản chiếu ánh sáng yếu ớt dưới ánh hoàng hôn.
"Hửm?"
Người giấy của sư tôn? Từ khi nào lại chui vào đây vậy?
Mục Nhược Thủy dáng người mảnh mai, cơ thể chưa phát triển đầy đủ, cao gầy nhỏ nhắn, đôi chân thon thả chậm rãi bước vào làn nước suối đang bốc hơi nghi ngút.
Người giấy vẫn kẹp trên tóc cô.
Sư tôn muốn nhìn cô ở đâu cũng được mà, cô sẽ không né tránh hay ngại ngùng.
Không cần mượn người giấy, cứ quang minh chính đại đến suối nước nóng xem cũng chẳng sao.
Mục Nhược Thủy thoải mái ngâm mình hai khắc rồi trở về đạo quán, nhưng Phó Thanh Vi lại không có trong viện. Cô tìm một vòng trong thư phòng và phòng ngủ đều không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694642/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.