Phó Thanh Vi ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, thoáng nhíu mày.
"Dù vi sư ban cho em đạo hiệu Nhược Thủy, nhưng khi ở riêng, em vẫn là Cơ Trạm Tuyết, không cần tự xưng Nhược Thủy."
"Dạ, Tiểu Tuyết bái kiến sư tôn."
Mục Nhược Thủy sáu tuổi mơ hồ chấp nhận yêu cầu của nàng, không hề có ý kiến.
Dù sao thì đang yên đang lành lại phải đổi tên, ai cũng sẽ cảm thấy không quen.
Nhược Thủy, Nhược Thủy…
Cô bé nghĩ, tuyết tan sẽ trở thành nước, tuyết và nước chỉ có thể tồn tại ở một thể duy nhất, vậy cô bé vẫn cứ làm Tiểu Tuyết thôi.
Phó Thanh Vi giơ tay vẫy cô bé lại, dịu dàng gọi: "Tiểu Tuyết, hãy đến cạnh vi sư nào."
Mục Nhược Thủy từng bước tiến đến, dưới sự gợi ý của nàng, bưng chén trà lên, hai tay kính cẩn dâng cho nàng: "Sư tôn, mời uống trà."
Lẽ ra cô bé nên quỳ xuống, nhưng dáng người còn nhỏ, quỳ xuống lại càng thấp, nên Phó Thanh Vi ngăn cản động tác của cô bé. Nàng vươn tay nhận lấy chén trà ấm, khẽ mở nắp, nhấp một ngụm nước trắng.
Sau đó, nàng đặt chén trà sang một bên.
Nàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mục Nhược Thủy, tay còn lại cầm hai chiếc bồ đoàn trong điện, đem ra khoảng sân trước chính điện.
Nàng quỳ xuống bồ đoàn trước, hướng về trời đất, nghiêm trang dập đầu ba cái.
Mục Nhược Thủy thấy vậy, bắt chước làm theo, cũng quỳ xuống, cung kính dập đầu ba lần.
Tỷ tỷ làm gì, cô bé cũng làm theo.
Phó Thanh Vi đứng lên, ánh nắng rực rỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694640/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.