Tuy Phó Thanh Vi nói thu nhận đồ đệ, nhưng chưa từng tổ chức một nghi lễ bái sư chính thức, cũng chưa bắt Cơ Trạm Tuyết đổi cách xưng hô.
Cơ Trạm Tuyết vẫn gọi nàng là tỷ tỷ.
Trong lòng cô bé, Phó Thanh Vi chính là Phó Thanh Vi, hai người vốn dĩ phải luôn ở bên nhau, khái niệm sư đồ đối với cô bé vẫn còn mơ hồ.
Nhưng cuộc sống cũng có chút thay đổi nhỏ.
Phó Thanh Vi đã bắt đầu truyền dạy cho cô bé trước đó.
Mỗi ngày, một nửa thời gian tương đương với năm canh giờ, Cơ Trạm Tuyết dành để đọc sách và luyện chữ, phải viết chữ lớn trên nhiều trang giấy.
Trong khi đó, Phó Thanh Vi có nhiều việc hơn phải làm, như săn bắn, nấu ăn, cuốc đất trồng rau. Bên cạnh đó, nàng còn phải luyện công, nên tiến độ luyện chữ của nàng đương nhiên không thể bằng một đứa trẻ.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Cơ Trạm Tuyết, Phó Thanh Vi liền bế cô bé trở lại ghế, để cô bé tiếp tục luyện chữ.
Còn nàng thì ra ngoài.
Ngay trước cửa đạo quán, nàng chọn một thân cây không quá to, kiếm quang vừa lóe lên, thân cây lập tức gãy gọn.
Nàng ước lượng bằng tay một chút, rồi đứng trong khoảng sân có tường chưa xây xong, cất tiếng gọi: "Tiểu Tuyết."
Bên trong vang lên tiếng giày nhảy xuống đất thật mạnh, ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ nhắn từ cửa chạy vọt ra, lao thẳng đến chỗ nàng.
Phó Thanh Vi nhanh tay đỡ lấy khi thấy bước chân cô bé loạng choạng.
...... Không biết là do quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694638/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.