Nói là muốn xây lại đạo quán Bồng Lai, bước đầu tiên vẫn phải có tiền.
Hai người ngủ lại một đêm trong căn nhà dột nát, Cơ Trạm Tuyết suýt nữa bị cảm lạnh, Phó Thanh Vi sáng sớm hắt hơi một cái, khoác bọc hành lý xuống núi.
Cẩm Thành.
Phó Thanh Vi đến con phố náo nhiệt nhất ở Diêm Thị Khẩu, trong tay dắt theo một người, một lớn một nhỏ ngẩng đầu nhìn cửa tiệm lấp lánh kim quang trước mặt.
Cơ Trạm Tuyết chỉ vào tấm biển, cố gắng nhận mặt chữ: "Thiên……"
Cô bé chỉ nhận ra một chữ.
Phó Thanh Vi nói: "Thiên Địa Tiền Trang."
Thời hiện đại có ngân hàng Thiên Địa, thời cổ đại có Thiên Địa Tiền Tprang, đều thông với hai giới âm dương.
Phó Thanh Vi nắm chặt tay nhỏ của cô bé, bước vào trong.
Tiền trang kẻ đến người đi, kẻ gửi người rút, kẻ vay người mượn, Phó Thanh Vi dẫn theo Cơ Trạm Tuyết len lỏi trong đám đông, ngó quanh quất nhưng không biết tìm ai, mãi mới thấy một người trông giống như quản lý đại sảnh, đang bị một đám người vây quanh hỏi han.
Nàng dứt khoát xếp hàng chờ đến quầy giao dịch.
Đến lượt mình, nàng hạ giọng đọc ra mật khẩu mà Quản Chùy dạy:
"Bong bóng cá sông Lăng Gia béo quá."
Nhân viên quầy không buồn ngẩng đầu, gẩy bàn tính: "Bao nhiêu cân bao nhiêu lạng?"
Phó Thanh Vi: "Năm cân bảy lạng sáu hào."
Nhân viên quầy cất giọng: "Có khách quý, mời vào trong."
Một người trông như nhân viên bảo vệ bình thường bỗng chốc như khúc gỗ sống lại, bước đến trước mặt Phó Thanh Vi, cúi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694637/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.