Phó Thanh Vi không nói một lời, lặng lẽ theo sau Mục Nhược Thủy trở về đạo quán.
Mục Nhược Thủy thấy nàng đã vào sân, tiện tay khép cửa, gài then, rồi đứng tại chỗ xoa nhẹ thái dương đang đau nhức, sau đó mới bước theo vào trong nhà.
Chú mèo tam thể ngồi nghiêm chỉnh trên bàn sách, l**m lông, trong khi dõi theo Phó Thanh Vi mở tủ, lôi chăn gối ra.
Mục Nhược Thủy bước vào, chân mày khẽ giật một cái, hỏi: "Em lại làm gì nữa?"
Nghe thử chữ này xem: lại.
Phó Thanh Vi khựng lại một chút, chẳng thèm đáp lời cô, ôm chăn gối và bộ drap sang căn phòng trống đối diện.
Căn phòng đó vốn là chỗ ở cũ của Mục Nhược Thủy, đã bỏ trống từ lâu, dọn dẹp cũng chỉ làm qua loa. Phó Thanh Vi mất mười phút thay hết ga giường và chăn gối.
Mục Nhược Thủy đứng ở cửa, mệt mỏi nghĩ: Chỉ cần không phải bỏ nhà đi là được, muốn ngủ ở đây thì cứ để nàng ngủ.
Phó Thanh Vi quay lại phòng ngủ lần nữa, Mục Nhược Thủy theo thói quen bước theo sau nàng.
Chân vừa định bước qua bậu cửa, cánh cửa phòng suýt chút nữa đập vào mặt cô.
Rầm!
Phó Thanh Vi đóng sầm cửa lại, để cô bẽ mặt đứng bên ngoài.
"Đây là phòng của em."
Phó Thanh Vi đi đến bên cửa sổ, đóng kín lại, nhìn khuôn mặt cô qua khe hở, lạnh lùng nói: "Người về chỗ của mình đi."
Cạch——
Khe hở cuối cùng cũng bị khép lại.
Nơi sân viện vắng vẻ, chỉ còn lại Quán chủ đứng bơ vơ trong cơn gió lạnh.
Quán chủ Mục lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694616/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.