Mục Nhược Thủy lại một lần nữa bị từ chối trước cánh cửa đóng kín.
Cô lặng lẽ đi đi lại lại bên ngoài phòng, hạ mình áp sát cửa, dịu giọng nói mấy lời, từ "Thanh Thanh" đến "Thanh Nhi" đều được cô gọi ra, nhưng Phó Thanh Vi đã quyết tâm không để mình rơi vào bẫy của cô thêm lần nào nữa.
Kế hoãn binh.
Sư tôn ba mươi sáu kế sử dụng thuần thục như thần, nàng chỉ có một kế: Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Mục Nhược Thủy hoàn toàn bất lực.
Hiện tại, chỉ có hai lựa chọn: hoặc là Phó Thanh Vi lùi một bước, chấp nhận không còn đòi hỏi tình yêu từ cô nữa, điều này cũng đồng nghĩa với việc nàng không còn yêu cô; hoặc cô tiến thêm một bước, phá bỏ danh phận sư đồ, để nàng trở thành đạo lữ* của mình, đưa mối quan hệ này sang một giai đoạn mới.
*道侣/ Đạo lữ: đề cập đến việc hai đạo sĩ kết thành một cặp và cùng nhau tu đạo để trở thành bất tử. Cả hai lựa chọn đều không nằm trong mong muốn của cô. Cô có thể dành cả đời ở bên đồ đệ của mình, từ lúc nàng sinh ra cho đến khi nàng rời khỏi thế gian, dùng thân phận sư phụ để bảo vệ nàng, tiễn nàng đoạn đường cuối cùng. Nhưng cô không thể mất đi đạo lữ của mình. Từ xưa có loài nhạn một đời thủy chung, đến chết cũng không rời, chưa từng nghe qua sư phụ tự tử vì đồ đệ của mình. Cô sẽ không để bản thân rơi vào cảnh ngộ đó. Mục Nhược Thủy quay lại nhìn khắp sân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694617/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.