"Nhân gian có một cách gọi là... Bảo bối...…"
Phó Thanh Vi với chút toan tính xen lẫn ngượng ngùng, nói ra suy nghĩ thật của mình.
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trên ghế mây.
Mục Nhược Thủy giữ nét mặt điềm nhiên, không để lộ cảm xúc nội tâm.
"Vậy…... gọi là bé cưng được không?" Phó Thanh Vi khẽ đề xuất một cách táo bạo hơn, mặt càng đỏ như gấc.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Phó Thanh Vi xấu hổ rúc mặt vào ngực cô, thì thầm: "Người không gọi thì thôi, coi như em chưa nói gì."
Quán chủ Mục bị hai chữ đó làm chấn động, không ngờ có ngày những từ như vậy lại dùng để gọi Phó Thanh Vi.
"Bảo bối" thì cô còn hiểu được, có người còn xem con của mình như hồn ngọc quý trên tay, chứ đừng nói đến bảo bối, thậm chí như là tâm can.
Đột nhiên cô cất lời: "Tâm can nhi"
*心肝/Tâm can: nghĩa đen là tim gan, nghĩa bóng cũng đồng nghĩa với cục cưng, chỉ người thân yêu nhất và thương yêu nhất (theo Hanzii) Phó Thanh Vi ngẩng đầu ngay lập tức: "Cái gì?" Mục Nhược Thủy bình thản: "Ta hỏi em có muốn ăn món có gan tim động vật vào bữa trưa không?" Tim Phó Thanh Vi từ cổ họng rơi thẳng xuống đáy vực, thất vọng nói: "Em không ăn động vật hoang dã, mà trên núi cũng không mua được.” Mục Nhược Thủy nhận ra mình lỡ lời, đành nói: "Ta xuống phố mua cho em." Từ khi có xe, cô không còn đi bộ nhiều như trước, nhưng lần này vì nàng, phải bỏ công sức không ít. "Thôi ạ." Phó Thanh Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694615/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.