Cửa sổ phòng ngủ để hé một khe hở.
Gió núi ban đêm thổi vào, Phó Thanh Vi cảm thấy một luồng khí lạnh ùa tới.
Nàng đặt hai chân lên mép giường gỗ, cố ép mình phớt lờ ánh mắt đang nhìn chăm chú của người phụ nữ, ánh mắt nàng rơi trên chiếc đèn điện chạm khắc gỗ kiểu cổ treo trong phòng.
"Sư tôn, người có thể tắt đèn được không?"
"Không thể."
Dù tầm nhìn của Mục Nhược Thủy không bị ảnh hưởng trong bóng tối, nhưng ánh sáng tự nhiên và màn đêm tối đen làm sao giống nhau được?
"Ta chỉ muốn xem vết thương của em thôi, em run rẩy cái gì?"
"Em không có run."
"Phải rồi, là động đất."
"......"
Sự hài hước của sư tôn đôi khi khiến Phó Thanh Vi thật sự muốn bật cười ngay tại chỗ.
"Không còn căng thẳng nữa chứ?"
Tay của Mục Nhược Thủy đặt lên đầu gối của nàng, dỗ dành: "Ngoan nào, để ta xem."
Cô không dùng chút sức lực nào, Phó Thanh Vi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô, vô thức tách hai đầu gối ra một chút.
"Hơi lạnh." Nàng nói, nhất là chỗ bị thương không được che chắn, bị gió lùa vào, khẽ co lại trông rất đáng thương.
Mục Nhược Thủy không nhúc nhích, chỉ phẩy tay đóng cửa sổ lại.
"Sư tôn, người đúng là khỏe hơn nhiều rồi." Phó Thanh Vi vui mừng nói.
"Vậy nên em càng phải để ta xem vết thương, ta không phải người vô ơn."
"Dùng từ này có phải hơi kỳ lạ không?" Phó Thanh Vi mượn lời nói để giảm bớt căng thẳng, bàn tay của sư tôn lại đưa tới, nắm lấy đầu gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694614/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.