Mục Nhược Thủy quả thực không làm gì bậy bạ, nhưng cô vẫn luôn ở đó.
Như thể đang thưởng thức một món mỹ vị hiếm có, giống cây kem giữa ngày hè nóng bức, đầu lưỡi cô nhẹ nhàng l**m qua.
Hai cánh môi mỏng của Phó Thanh Vi bị cô l**m đến mức không lúc nào khô ráo, luôn luôn ẩm ướt, càng lúc càng ướt hơn.
Sau khi cô l**m một cái, đầu lưỡi thành thạo cuốn lại, nuốt xuống, rồi tranh thủ ngẩng đầu lên nói với nàng: "Sao em không nghỉ ngơi?"
Phó Thanh Vi đang run rẩy vì bị cô hôn: "......"
Phó Thanh Vi: "Người nghĩ mình hài hước lắm à?"
Mục Siri: "Ta không hiểu ý em."
Phó Thanh Vi: "Đừng giả vờ ngốc nữa, im miệng đi."
Vừa dứt lời, nàng tự giật mình. Nàng ăn gan hùm mật gấu rồi sao, dám nói chuyện với sư tôn như vậy.
Mục Nhược Thủy quả nhiên im miệng, ngậm lấy đôi môi của nàng.
Dù miệng đã khép, nhưng đầu lưỡi lại không ngừng chuyển động, lần này quả thực là làm loạn.
Đầu lưỡi cô nhanh chóng xoay tròn trên đôi môi nàng.
Tâm trí của Phó Thanh Vi cũng hỗn loạn theo, cảm giác kịch liệt dâng trào. Tay nàng từ mái tóc của cô trượt xuống cổ, kéo mạnh về phía sau.
Quán chủ Mục hiện giờ chỉ là một người phàm, nên dễ dàng bị nàng kéo ra khỏi đôi môi mình. Khi hai đôi môi tách nhau phát ra tiếng chụt nhẹ.
Củ sen đã đứt nhưng sợi tơ nối liền vẫn còn.
Mục Nhược Thủy: "......"
Phó Thanh Vi: "......"
Nàng là người kéo ra, nhưng giờ khi thực sự tách ra rồi, nàng lại luyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694613/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.