Một câu nói đã khiến Phó Thanh Vi đỏ bừng mặt.
Lúc này sắc trời đã tối, đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả hai chú mèo cũng không có trong đạo quán, chúng đã ra ngoài, ngồi cạnh nhau ngắm sao trước cổng.
Nhưng Phó Thanh Vi lại thuộc kiểu tính cách ngươi mạnh thì ta yếu. Từ khi Mục Nhược Thủy nói năng càng ngày càng không kiêng nể, nàng đã hoàn toàn mất đi khí thế ngang ngược, chỉ có thể làm một cô gái trẻ lặng lẽ đỏ mặt.
Khuôn mặt nàng hết đỏ rồi lại càng thêm đỏ, không nói nên lời.
Mục Nhược Thủy bật cười: "Ta chỉ nói đùa với em thôi."
Phó Thanh Vi lập tức không còn xấu hổ, phản bác: "Chuyện như thế sao có thể mang ra đùa được."
"Chuyện gì?"
"Chuyện người nói muốn... nếm thử em." Phó Thanh Vi đáp lại rất thẳng thắn.
"Bây giờ em lại nói ra được rồi đấy."
Trong ánh mắt của Mục Nhược Thủy đầy vẻ trêu chọc.
Giọng của Phó Thanh Vi lại nhỏ đi: "Người nếm hay không nếm?"
Mục Nhược Thủy cười đáp: "Để xem tâm trạng đã."
Cô xoay lưng, ung dung rời đi. Vì hiện tại không thể bay được, nên Phó Thanh Vi cứ nhìn theo bóng lưng cô thật lâu, mãi đến khi cô khuất dạng dưới ánh trăng.
Khi ấy, nàng khẽ thì thầm: "Nếu thật sự không được, thì để em nếm thử người cũng được."
Đến giờ, nàng mới chỉ hôn lên cổ và tai sư tôn, những lúc thân mật chỉ có nàng là người bị c** đ*.
Không phải nàng không thích, ngược lại, nghiêm túc mà nói còn có chút cảm giác k*ch th*ch. Nhưng lần nào cũng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694612/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.