Mục Nhược Thủy tạm thời chuyển hướng sự chú ý của Phó Thanh Vi bằng cách ngụy biện khéo léo. Nàng nức nở vài tiếng, quả nhiên ngừng khóc.
Trên khuôn mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp của nàng, đôi mắt và đầu mũi đã đỏ hoe, hàng mi còn vương nước mắt.
Giọt lệ chơi vơi, đọng lại nơi bờ mi, tựa như đóa hoa lê vừa trải qua cơn mưa.
Dường như có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của những cánh hoa rơi.
Mục Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy hối hận: "Em không khóc thêm một lát nữa sao?"
Phó Thanh Vi: "......"
Đáp lại Mục Nhược Thủy là vài cú đấm không chút sức lực, nện lên vai cô.
Mục Nhược Thủy sau gần một năm sống giữa nhân gian, từng xem qua phim truyền hình của người phàm, hiểu đây gọi là làm nũng.
Cô rất thích.
Mục Nhược Thủy vui vẻ hưởng thụ: "Thêm hai cái nữa đi."
Phó Thanh Vi nói: "Người thật đáng ghét~"
Mục Nhược Thủy thành thật đáp: "Câu này hiện tại ta chưa tiếp thu được, để lần sau nghe tiếp."
Phó Thanh Vi vén tay áo bệnh nhân của cô lên, nhìn thấy lông trên cánh tay cô đều dựng đứng.
Phó Thanh Vi nước mắt còn chưa khô đã phải bật cười.
Nàng chưa từng gặp Mục Nhược Thủy của ngày xưa. Kể từ khi biết cô là người đã chết, nàng không thể ngăn mình tưởng tượng cô trước đây như thế nào. Không phải vì ghen, mà là ai cũng sẽ tò mò về quá khứ của người mình yêu. Yêu là không bao giờ cảm thấy đủ, yêu cũng là hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Hiện giờ cô tốt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694611/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.