Qua muôn ngàn thử thách, thiêu đốt hồn phách, tôi luyện thân thể.
Tuế Dĩ Hàn: "Trong quá trình này, người bị luyện càng đau khổ, khi tỉnh lại năng lực sẽ càng mạnh mẽ."
Cô ấy liếc mắt nhìn Mục Nhược Thủy.
Với thực lực hiện tại của Quán chủ Mục, không ai có thể vượt qua cô, chỉ sợ những khổ nạn cô đã trải qua, không phải người thường có thể tưởng tượng nổi.
Mục Nhược Thủy đã sớm quên sạch mọi thứ, chỉ có phản ứng bình thản với lời của Tuế Dĩ Hàn.
Ngược lại, Phó Thanh Vi vốn là cô gái được sinh ra từ nước, hận không thể òa khóc trong lòng sư tôn, nhưng vì có mặt người ngoài là Tuế Dĩ Hàn, nên nàng cố gắng kiềm chế, đôi mắt đỏ hoe nhìn Mục Nhược Thủy.
Mục Nhược Thủy lúc này quyết không an ủi nàng, nếu không chẳng khác nào mở van nước. Phó Thanh Vi khóc đẹp như hoa lê ướt mưa trong gió, không thể để người khác trông thấy.
Cô khẽ nắm lấy tay Phó Thanh Vi, cố tình nghịch đầu ngón tay của nàng.
Phó Thanh Vi dùng tay cô lau nhẹ hàng mi của mình.
Phó Thanh Vi: "Chủ nhiệm Tuế, tôi muốn biết cụ thể trận pháp này được luyện thế nào, lát nữa cô có thể nói cho tôi không?"
Nàng muốn biết rốt cuộc Mục Nhược Thủy đã trải qua điều gì, dù là niềm vui hay nỗi buồn, nàng đều muốn biết.
Mục Nhược Thủy không tỏ thái độ phản đối.
Tuế Dĩ Hàn liền đáp: "Được."
Nói xong chuyện luyện cương thi, Tuế Dĩ Hàn từ đó đoán được thân phận thật sự của Mục Nhược Thủy.
Vẻ ngoài trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694610/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.